Chương 786: Ta Nghĩ Ra Cách Rồi (2)
Chương 786: Ta Nghĩ Ra Cách Rồi (2)Chương 786: Ta Nghĩ Ra Cách Rồi (2)
Tuy nhiên Đại Cường còn chưa kịp lấy đồ ăn ra, Cố An Nhiên đã nghe thấy có tiếng bước chân người từ xa truyền đến.
Nàng vẫy tay với mọi người, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Trốn maul"
Thế là mấy người bọn họ động tác nhịp nhàng trốn vào sau bụi cỏ.
Một lát sau liên nhìn thấy đám người nước Đại Tuyên xuất hiện.
Bọn chúng mặc trang phục binh lính, nhưng không phải binh lính của thành Kính Hồ và Mặc An, hẳn là lính của thành khác.
Bọn chúng cầm cung tên trong tay, dường như đang nói chuyện phiếm.
Một tên lính khoe khoang nói: "Ta có một đồng hương, là một bách phu trưởng, hắn tiết lộ một vài tin tức cho ta."
Cả đám binh lính lập tức thích thú hỏi: "Tin gì?"
Tên lính kia ra vẻ thần bí nói: "Nghe nói những thành chủ bên trên ra lệnh, liên minh này của chúng ta không cần phải dốc hết sức..."
Mấy tên lính còn lại không tin nói: "Sao có thể chứ? Nếu thành Mặc An và thành Kính Hồ không chống đỡ được, cuối cùng xui xẻo là tất cả mọi người." Tên lính kia khẳng định chắc nịch nói: "Chẳng phải lần trước Lâm thành cũng làm vậy à? Lâm thành cũng không phải gánh cái gì."
"Hơn nữa vốn dĩ ý của bọn họ chính là muốn tiêu diệt chiến lực của thành Mặc An và thành Kính Hồ, bọn họ không địch lại nổi, đương nhiên chúng ta phải động thủ thôi."
Hắn vừa nói xong, mấy tên lính khác trái lại vô cùng tin tưởng hắn.
Đại Cường lúc này đang nấp trong bụi cỏ, nén thấp giọng chửi thề: "Một đám tỉ tiện, biết ngay là cái thứ rùa rụt cổ."
Nói xong liền muốn vén tay áo, xông ra đánh người.
Cốế An Nhiên bảo Đại Cường dẫn cơn giận xuống, đề phòng hắn xông ra đánh cho đám lính kia một trận nhừ tử thật.
Chờ mấy tên kia đi rồi, Cố An Nhiên mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Có lẽ bọn chúng sẽ chia ra hai nơi để đóng quân."
"Một nơi đã lên kế hoạch toàn lực chống địch, nơi còn lại sẽ cách xa thành Mặc An một chút, chúng muốn ngồi không mà ngư ông đắc lợi."
Đại Cường phỉ nhổ vào hướng bọn chúng vừa rời đi, nói: "Bọn mày mơ đẹp đấy!"
"Đúng nhỉ" Cố An Nhiên nhìn về phía trước, trả lời một cách rất thản nhiên. Nàng quay sang nói với Du Nương: "Ngươi chăm sóc tốt cho Nhị Cường, chờ đến khi cơ thể hắn đỡ hơn các ngươi đi về thành Kính Hồ, đừng có dừng lại."
"Hiểu chưa, ta với Đại Cường sẽ đi làm vài chuyện."
Du Nương và Nhị Cường mấp máy môi, cùng lúc nói: "Thế sao được?"
Cố An Nhiên xua tay, không cho bọn họ có cơ hội nói thêm nữa: "Tình trạng hiện tại của Nhị Cường không thích hợp để đi theo ta."
"Ta đang định dụ nhóm nhỏ người Khương tới đây, chuyện này rất nguy hiểm."
"Sau khi các ngươi về tới thành Kính Hồ, nhanh chóng tìm Mạt Nương điều trị cho tốt, khoẻ lại rồi tất nhiên sẽ có chuyện cần các ngươi giúp đỡ."
Nhị Cường và Du Nương cùng gật đầu đáp: "Bọn ta biết rồi."
Đợi đến khi Nhị Cường và Du Nương rời đi, Cố An Nhiên lấy ra một cái bản đồ thô sơ, xem xét những nơi nào thích hợp hạ trại.
Chẳng mấy chốc nàng đã tìm được ba vị trí.
Nàng vỗ vỗ vai Nhị Cường nói: "Ngươi đi đến nơi gần đây nhất, xem thử mấy tên lính lúc nãy có hạ trại ở đó không."
"Ta sẽ đi đến kiểm tra hai nơi còn lại" Cố An Nhiên bố trí xong công việc. Đại Cường ngập ngừng nói: "Nhưng An Nhiên à, tuy cô... có bản đồ, nhưng ở đây nhiều đường nhỏ lắm."
"Gô lại... không rành đường nữa, hay là để ta đi với cô."
Cố An Nhiên vỗ trán, bất đắc dĩ cười: "Ta quên béng mất."
"Đi cùng đi, có ngươi đi cùng hành động cũng nhanh hơn."
Sau đó hai người đi đến nơi đóng quân gần nhất xác nhận, bọn chúng quả thật là lính thành khác.
Sau khi leo qua hai ngọn núi, lại đi đến nơi xa hơn một chút, quả nhiên cũng có người đóng quân.
Nhìn thấy trang phục, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là người Khương.
Đại Cường đứng trên vách đá thấp hơn một chút, nói: "An Nhiên, cô đã nghĩ ra làm thế nào để dụ chúng qua chưa?”
"Đang suy nghĩ." Cố An Nhiên vừa suy nghĩ vừa trả lời.