Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 787 - Chương 787: Đặc Biệt Khiêu Khích (1)

Chương 787: Đặc Biệt Khiêu Khích (1) Chương 787: Đặc Biệt Khiêu Khích (1)Chương 787: Đặc Biệt Khiêu Khích (1)

Đại Cường gian xảo cười cười, nói: "Ta nghĩ ra cách rồi, trước tiên cô lui về sau chút đi."

Cố An Nhiên cau mày nói: "Đại Cường ngươi đừng làm bậy, chú ý an toàn."

Đại Cường trông như đã dự liệu trước mọi việc: "Yên tâm đi An Nhiên, ta không làm bậy đâu, ta không rời khỏi nơi này."

"Cô mau xoay người lại đi."

Sau khi Cố An Nhiên bất đắc dĩ liếc Đại Cường một cái, cuối cùng vẫn nghe lời xoay người lại.

Đại Cường bước vài bước về hướng vách đá, nhìn xuống dưới cách vách đá vài trượng, ở đó có hai binh lính đang đứng gác, nở một nụ cười gian xảo.

Hắn cởi thắt lưng quần ra, thản nhiên "xả nước” vào hai tên lính kia.

Cố An Nhiên nghe thấy âm thanh "xả nước" liền hiểu cách rất hay của Đại Cường là gì.

Nàng bất đắc dĩ cười cười, tay cầm rìu đầu phượng, chuẩn bị sẵn sàng để bảo vệ Đại Cường.

Suy cho cùng người ở phía dưới không lên được vách đá này, nhưng cung tên vẫn có thể bắn lên được.

Nước tiểu của Đại Cường nhắm rất chuẩn, hai tên lính kia bị tưới cho không ít. Hơn nữa dường như còn có thu hoạch ngoài dự định, một tên người Khương mặc trang phục tướng lĩnh đúng lúc đi ra khỏi cửa động, cũng bị nước tiểu xối lên người.

Hai tên lính kia không chú ý, thì thâm nói: "Thời tiết ở Đại Tuyên cũng kỳ thật, mặt trời thì lên cao mà lại có mưa."

Tên tướng lĩnh kia lè đầu lưỡi liếm thử liền biến sắc: "Dechl Mặn thết"

Rồi sau đó ba người đồng thời ngước lên nhìn, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng ngang ngược đắc ý của Đại Cường.

Tên tướng lĩnh kia bị chọc tức nổi giận: "Người Đại Tuyên bây giờ đã to gan lớn mật đến mức dám tới doanh trại của bọn ta mà khiêu khích sao?"

Hắn nói với cung thủ đứng trên tháp mũi tên: "Bắn tên đó ra khỏi vách đá cho ta, không cần giữ lại mạng."

Tên tướng lĩnh kia ra lệnh một tiếng, cung tên ngay lập tức từ trên tháp bắn về phía Đại Cường, đáng tiếc, kéo quần lên xong Đại Cương di chuyển cực kỳ cợt nhả, thoạt nhìn mấy mũi tên bắn tới rất nhiều, nhưng không có một cái nào trúng vào người hắn.

Hơn nữa còn có Cố An Nhiên bảo vệ, Đại Cương chẳng hề mất sợi tóc nào.

Thêm vào đó Đại Cường giống như chưa được chơi đã, hắn khêu mấy cục đá lớn, dùng toàn lực ném vào cung thủ đứng trên tháp mũi tên.

Cung thủ kia chế giễu nói: "Xa như vậy, muốn dùng đá ném bọn ta, không...

Bụp!

Hắn còn chưa kịp nói xong đã bị hòn đá của Đại Cường ném trúng, sau đó rơi xuống tháp.

Mà tiếp theo Đại Cường càng chơi càng thích thú, đá giống như từ trên trời rơi xuống, không ngừng ném vào binh lính trên tháp mũi tên!

Nhưng mỗi một cục đá đều vô cùng hiểu chuyện mà tránh tên tướng lĩnh lúc nãy.

Đó là do Đại Cường cố tình, muốn giữ mạng hắn lại, để hắn trơ mắt nhìn cảnh này mà tức giận.

Nếu không sao bọn chúng có thể phái người đuổi theo.

Quả nhiên tên tướng lĩnh người Khương mới bị xối nước tiểu kia, lại bị khiêu khích như vậy, rốt cuộc cũng không nhịn được.

"Cử hai đội nhân mã trói bọn kia lại cho ta, ta muốn lột da rút gân bọn chúng!"

"Vâng." Bọn lính cùng hô to nhận lệnh, bởi bọn chúng bây giờ cũng cực kỳ phẫn nộ.

Cố An Nhiên nghiêm túc nhìn Đại Cường điên cuồng chơi đùa, dùng cục đá nhỏ đánh bay những mũi tên phóng lên.

Nhìn thấy thời cơ sắp đến, nàng nhắc nhở hắn: "Đại Cường đừng đùa nữa, bọn chúng sắp đuổi theo rồi, chúng ta phải đi thôi."

"Được." Đại Cường dùng hết sức ném cục đá cuối cùng, sau khi phủi đôi tay bị bẩn xong hắn dẫn Cố An Nhiên đi đến một doanh trại khác nơi binh lính người Khương đóng quân.

Tuy nhiên Cố An Nhiên cảm thấy trực tiếp dụ bọn chúng vào trại có vẻ quá lộ liễu, cho nên nàng phát huy sở trường đặc biệt của mình, để lại những dấu vết như có như không, rồi sau đó lúc cách doanh trại của binh lính Đại Tuyên không xa, nàng tìm một nơi để trốn.

Đại khái khoảng nửa khắc sau những binh lính người Khương kia mới đuổi kịp đến đây.
Bình Luận (0)
Comment