Chương 790: Chính Là Người Kia (2)
Chương 790: Chính Là Người Kia (2)Chương 790: Chính Là Người Kia (2)
Ngay khi hắn đang do dự không biết phải làm gì thì tiếng móng ngựa ầm ầm lại dường như sắp đâm thủng màng nhĩ của anh.
Người Khương, từ trước đến nay luôn được biết đến là ky binh trứ danh, xem ra bọn họ tới thật...
Hơn nữa, bây giờ bọn họ có muốn chạy trốn thì xem ra đã quá muộn rồi, giờ chỉ có thể chiến.
Hắn giơ cao cánh tay nói: "Tất cả mọi người, cầm vũ khí lên!"
Những người lính tuần tra trở nên cảnh giác hơn, những người lính ban đầu làm công việc khác cũng bỏ công việc của họ xuống và cầm vũ khí lên để chuẩn bị ứng chiến.
Trong tình huống như vậy, nếu bọn họ không chiến đấu thì chỉ có một con đường chết.
Doanh trại bên này mới chuẩn bị xong thì đại quân người Khương đã tới sát cổng doanh trại.
Tướng soái và tướng quân được bảo vệ bởi những người lính Khương ở trung tâm.
Đại Cường nghĩ, ở khoảng cách xa như vậy, xem ra dường như các tướng quân người Khương không thể nhìn thấy được mình, như vậy thì không thể lôi kéo được mối thù hận.
Trong trường hợp hai bên không chiến đấu, thì chẳng phải công sức của hắn ta và An Nhiên sẽ bị uổng phí như vậy sao?
Cho nên, Đại Cường càng khẩn trương với tướng quân trong trại hơn, hắn ta vỗ ngực nói: "Huynh đệ, ta là hộ vệ riêng của thành chủ thành Kính Hồ, thân thủ cũng không tệ lắm, ta sẽ xung phong, bằng không thì ta sẽ giúp các ngươi canh giữ tháp mũi tên ở phía trước!"
Tướng quân kia nhìn Đại Cường, trên mặt cười híp mắt, nhưng trong lòng lại vẫn đang suy nghĩ.
Người này không phải là một kẻ ngu đúng chứ?
Tại sao thành chủ của thành Kính Hồ lại muốn một người ngu như vậy làm thân vệ riêng của mình?
Thật tốt, ngươi lại chạy lên tìm cái chết sao?
Nếu chính bản thân hắn ta đã chủ động tự tìm cái chết, vậy thì cũng không thể trách hắn được.
Trong trường hợp này, thủ vệ cao nhất của tháp mũi tên là nguy hiểm nhất, bởi vì nó sẽ trở thành đối tượng bị tấn công nhiều nhất.
Hắn cố nín cười, vẻ mặt nghiêm túc, vỗ vỗ bả vai Đại Cường với vẻ biết ơn: "Huynh đệ, ngươi thật sự là một nam tử hán!"
Đại Cường ngẩng cao đầu, vỗ vỗ ngực, lấy ra một cây cung tên rồi đi lên tháp mũi tên cao nhất.
Dáng người của Đại Cường rất lớn, hắn ta cố ý hành động một chút, cho nên, vào thời khi tháp bắt đầu lắp mũi tên, toàn bộ tháp mũi tên đều run rẩy.
Có lẽ, chính vì Đại Cường quá lớn nên ngay lập tức hắn ta thu hút sự chú ý của các chỉ huy và tướng lĩnh người Khương ở trong đám người.
Tướng quân bên đó bắt đầu không thèm đếm xỉa tới, nói với giọng chế giêu: "Để một người to lớn như vậy canh giữ tháp mũi tên, ngươi sợ chúng ta sẽ không có mục tiêu bắn tên sao?”
"Haha'"
Đại Cường thấy ánh mắt của chỉ huy và các tướng lĩnh đang đến chỗ này của mình, lắc lắc hai tay với bọn họ một chút.
Dưới tháp mũi tên, tướng quân của bên mình ở nơi này, nhìn thấy hành vi của Đại Cường, lại một lần nữa cảm thấy hắn ta thật ngu xuẩn.
Hơn nữa, không muốn sống nữa al
Rõ ràng là đang định sử dụng cách này để cố gắng thu hút hỏa lực hay sao?
Tuy nhiên, các tướng lĩnh người Khương ở phía xa dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
Đầu tiên là nghi ngờ " Hử" ? một tiếng, rồi sau đó lại chửi am lên bằng tiếng Khương, thay mặt thăm hỏi mười tám tổ tiên của Đại Cường.
Hắn vừa oan ức vừa tức giận, chỉ tay về phía Đại Cường nói: "Tướng soái, chính là người kia, người đã tè lên đầu của ta..."
Vẻ mặt của tướng soái người Khương vừa hưng phấn vừa hả dạ nhìn Đại Cường, tức giận siết chặt nắm đấm.
Đây là một sự sỉ nhục lớn đối với toàn thể người dân Khương bọn họ.
Cho nên, hắn nghiến răng, chỉ vào Đại Cường nói: "San bằng hết chỗ này cho ta, không được để lại bất kỳ thứ nào cải"
"Còn người đàn ông ở trên tháp mũi tên kia, các ngươi không được động vào, ta và tướng quân sẽ tự mình động thủ!"
"Vâng!" Các binh lính người Khương đồng thanh đáp lại, tiếng của bọn họ chấn động cả bầu trời.