Chương 791: Muốn Bắt Giặc Phải Bắt Vua Trước (1)
Chương 791: Muốn Bắt Giặc Phải Bắt Vua Trước (1)Chương 791: Muốn Bắt Giặc Phải Bắt Vua Trước (1)
Những người ở bên phía nước Tuyên cũng đã sẵn sàng nghênh chiến.
Người Khương giống như là không muốn sống nữa vậy, vội vã xông đến và định phá vỡ hàng phòng tuyến của doanh trại.
Tướng soái và các tướng lĩnh của người Khương, đồng loạt bước lên phía trước, hết sức ăn ý cầm cung tên lên, nhắm ngay vào Đại Cường.
Tướng soái người Khương nói: "Ngân tướng quân, ngươi đoán xem, ngươi và chủ soái, ai có thể giết chết tên chết tiệt nước Tuyên đó trước."
Ánh mắt của Ngân tướng quân lạnh lẽo, nói: "Ai giết hắn ta không quan trọng, điều quan trọng là hắn ta phải chết."
Tướng soái người Khương thong dong nói: "Ngân tướng quân, chi bằng chúng ta tỷ thí một phen như thế nào?"
Ngân tướng quân cũng có hứng thú, mỉm cười nói: "Tướng quân cứ nói đừng ngại."
"Chúng ta sẽ lấy người đàn ông ngạo mạn đó để làm tiền đặt cược, xem ai có thể tạo cho hắn ta vết thương chí mạng trước."
"Nếu Ngân tướng quân thắng, cây cung gia truyền của nhà ta sẽ là của ngươi." Dường như tướng soái ngươi Khương có vẻ rất tự tin, hắn lấy thứ trọng yếu nhất của gia tộc ra để đặt cược.
Ngân tướng quân cũng không cam lòng bị rớt lại ở phía sau, cười nói: "Nếu đại soái đã chân thành như vậy, thế thì tướng quân cũng dùng đoản kiếm gia truyền của gia tộc để làm tiền đặt cược thế nào?"
"Được!" Tướng soái người Khương sảng khoái cười một tiếng.
Một khắc sau, tướng soái người Khương và tướng quân đồng loạt giương cung lên, một cái nhắm chính xác vào đầu của Đại Cường, cái còn lại là nhắm cung tên ngay vào tim hắn ta.
Đại Cường làm sao có thể không biết được sự nguy hiểm của tháp mũi tên? Trước khi đến, hắn ta đã mặc áo giáp mềm da rắn bền bỉ rồi.
Cộng thêm với thực tế là hắn ta có kinh nghiệm, cứ liên tục đi đi lại lại xung quanh, không dễ để hai người đó có thể đánh bại hắn ta một cách chính xác.
Cuối cùng, tướng soái và tướng quân người Khương cảm thấy rằng họ đã nhắm đúng mục tiêu, những mũi tên trong tay bọn họ đồng loạt bay về phía Đại Cường.
Cố An Nhiên đang ở trên cao, hai mắt nghiêm túc, cầm cung trong tay bắn ba mũi tên ra bên ngoài. "Huyên náo!!" Mũi tên bay lượn trên không trung, xuyên thủng bầu không khí yên tĩnh kia.
"Leng keng!"
"Leng keng”
Hai mũi tên bay về phía Đại Cường đều bị ba mũi tên mà Cố An Nhiên đồng loạt bắn ra chặn lại mất.
Tuy nhiên, Tướng soái người Khương cùng với Ngân tướng quân kia dường như không nhận ra được mối nguy đang đến.
Ánh mắt nhìn Đại Cường không chớp mắt, chờ đợi kết quả đánh cược.
"Phốc!" một tiếng, đó là tiếng cung tên đâm vào da thịt.
Chỉ thấy điểm giữa hai đầu lông mày của Ngân tướng quân cắm một mũi tên lông vũ, máu đỏ tươi chảy từ lỗ mũi tên xuống.
Hai mắt hắn trợn tròn, bộ dạng không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà trong mắt hắn không thể nghĩ nổi cũng như không cam lòng, vỏn vẹn chỉ trong chốc lát, tất cả liền biến mất ngay lập tức, hoang vắng.
"Thình thịch!" Ngân tướng quân ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Bởi vì cái chết của một vị tướng quân, các binh lính người Khương có chút hoang mang, nhưng may mắn thay, tướng soái vẫn còn ở đó, sau một thời gian ngắn hoảng loạn rối rít, họ lần lượt giơ khiên lên để bảo vệ tướng soái người Khương.
Tướng soái người Khương lùi lại vài bước, ở dưới sự bảo vệ của khiên binh lính ngươi Khương, hắn tìm trăm mối vẫn không lời giải.
"Cung tên của bổn soái và Ngân tướng quân đều được chế tạo đặc biệt, trên toàn thiên hạ cũng không có cây thứ ba, vì vậy nó mới có tâm bắn xa như vậy, nhưng tại sao ở nước Tuyên bên này lại có một cung tên cũng có tầm bắn xa như vậy?"
Lúc trước, bọn họ đã giao thủ với người nước Tuyên rất nhiều lần, nhưng lại không phát hiện ra được cung tên nào có tâm bắn xa như vậy.
"Quả nhiên, là người nước Tuyên xảo quyệt."
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại cực kì ghen tị, bởi vì hắn phát hiện ra người ở trên tháp mũi tên vẫn rất an toàn.