Chương 794: Trở Về Thành Mặc An (2)
Chương 794: Trở Về Thành Mặc An (2)Chương 794: Trở Về Thành Mặc An (2)
Cho nên hắn ta chỉ có thể mỉm cười nói: "Đương nhiên, phải như vậy rồi."
Nói xong, hắn ta đi theo Cố An Nhiên vào thành, đi tới phủ thành chủ.
Dọc theo đường đi, hắn ta có chút lơ đãng, bởi vì hắn ta cứ mải suy nghĩ xem nên dùng loại lý do gì để giải thích.
Đại Cường liếc nhìn tướng quân với vẻ thích thú, vỗ vỗ vai hắn ta và nói: "Huynh đệ, ngươi làm gì mà lại ngẩn người ra vậy?"
Lúc này hắn ta mới tỉnh táo lại, vẻ mặt mù mờ nói: 'Hả? Hả?"
Dừng một chút, hắn ta mới nói: "Không có gì."
Quản sự phủ thành chủ của thành Mặc An rất vui mừng khi thấy Cố An Nhiên đã trở lại.
Vẻ mặt của ông ta rất cung kính nói: "Ngài đã trở lại? Thành chủ đang thảo luận với các thành chủ khác trong phòng nghị sự, để lão nô đi báo cáo một tiếng."
Cố An Nhiên xua tay ngăn cản: "Không cần, ta trực tiếp đi qua là được."
Ông ta gật đầu nói: "Vậy, vậy thì xin ngài cứ tự nhiên!"
Cố An Nhiên liếc mắt nhìn tướng quân, ý ra hiệu bảo hắn ta đi theo. Một lúc sau, khi hai người họ đến cửa phòng nghị sự, họ liền nghe thấy được những lời hùng hồn sục sôi của một vị thành chủ nào đó.
"Dạ thành chủ, các thành của chúng ta đều là những thành nhỏ, không lớn bằng thành Mặc An và thành Kính Hồ."
"Mặc dù, ngài có cho rằng binh lực của chúng ta có hạn, nhưng hiện tại binh lực ở ngoại ô thành gần như đều là binh lực của chúng ta!"
Vốn là tay của Cố An Nhiên đang chuẩn bị đẩy cửa ra thì dừng lại.
Nàng khoanh hai tay lại, bộ dạng như thể đang xem một kịch vui và liếc nhìn vị tướng kia một cái.
Ngoại trừ cười lúng túng với Cố An Nhiên thì rốt cuộc hắn ta cũng không thể làm gì khác.
Chưa hết, giọng nói của Dạ Tu Mặc lại vang lên, dường như hắn không tin lời nói của những thành chủ này.
Hắn nghi ngờ, nói: "Ồ? Thật sao?"
"Đương nhiên!" Ngoại trừ Cố Thẩm Diệp và A Ly ra thì chín vị thành chủ còn lại đều đồng loạt gật đầu.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Cố An Nhiên cảm thấy thời cơ đã đến, liền đẩy cửa vào.
Một ánh sáng mạnh liệt chiếu vào nhà, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cửa. Cố An Nhiên nhẹ giọng nói: "Ta về rồi."
Sau khi Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp nhìn thấy Cố An Nhan, hai người đều vui mừng khôn xiết.
Tuy nhiên, lúc này sắc mặt của các thành chủ khác đã trắng bệch, bởi vì họ nhìn thấy tướng lĩnh đang đi theo phía sau Cố An Nhiên.
Từ nãy đến giờ, trong bụng của Cố Thẩm Diệp giống như là phát hiện ra điều gì đó thú vị, cố ý hỏi: "An Nhiên, người đi theo sau lưng muội là ai thế?"
Cế An Nhiên mỉm cười giải thích: "Bọn họ đóng quân cách thành Mặc An không xa, nhưng đáng tiếc lại bị người Khương tấn công, hiện tại chỉ còn lại chưa tới năm ngàn người."
"Chỉ là trước khi muội đến Tây Chiêu thì cũng không ai nói với muội rằng sẽ đóng quân ở hai nơi cả"
Các thành chủ khác nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này thì cũng bắt đầu có những lớp mồ hôi trên má.
Vẻ mặt của Dạ Tu Mặc nghiêm nghị, ánh mắt tối đen như băng lãnh.
"Chuyện gì đã xảy ra? Giải thích!"
Ban đầu, nếu nửa còn lại của quân đóng quân trong thành không bị người Khương giải quyết và rồi sau khi mấy vị thành chủ này thương lượng một phen thì e rằng bọn họ sẽ tạo phản. Nhưng bây giờ, bọn họ đã tổn thương nguyên khí nặng nề và dường như không có đường sống để kháng cự nữa.
Chỉ có thể nói láo trước: "Chúng ta đã sắp xếp một nửa đội ngũ ở một nơi khác, cũng là để giết người Khương một cái trở tay không kịp."
Dạ Tu Mặc liếc nhìn người nọ như nhìn một kẻ ngu, nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”
Hắn bị câu hỏi của Dạ Tu Mặc làm cho nghẹn một cái.
Cuối cùng, mấy thành chủ liếc nhìn nhau, tất cả ánh mắt của bọn họ đều đầy sự bối rối.
Nhưng bây giờ người đang ở dưới mái hiên, bọn họ không thể không cúi đầu.
Một thành chủ dẫn đầu bước lên phía trước, hai tay giơ cao qua đầu binh phù của mình bên trong thành, đứng trước mặt Dạ Tu Mặc.