Chương 798: Nàng Gấp Sao (2)
Chương 798: Nàng Gấp Sao (2)Chương 798: Nàng Gấp Sao (2)
Dạ Tu Mặc vốn đã cố gắng hết sức kiêm chế bản thân, ánh mắt tối sâm, giọng khàn khàn: "Không... Ta không thể."
Cứ như thể Cố An Nhiên là một loại dã thú nào đó.
"Phì!" Cố An Nhiên nhịn không được cười lớn, cũng không có ý trêu chọc Dạ Tu Mặc nữa.
Nhiệt độ nước trong suối nước nóng vừa phải, một lúc sau, nàng cảm thấy hơi buồn ngủ nên chỉ nhắm mắt lại, để Dạ Tu Mặc muốn làm gì thì làm.
Dạ Tu Mặc thắp đèn tinh dầu, mùi hoa oải hương phảng phất quanh suối nước nóng.
Hắn thoa một ít tinh dầu lên lòng bàn tay, xoa bóp cho Cố An Nhiên bằng những động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Bởi vì quá thoải mái, Cố An Nhiên không đến nửa canh giờ liền chìm vào giấc ngủ say...
Sáng sớm hôm sau, Cố An Nhiên tỉnh dậy tràn đầy năng lượng.
Vừa mở mắt ra, nàng đã nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của Dạ Tu Mặc.
Tuy nhiên, ngay khi nàng cử động một chút, Dạ Tu Mặc, người luôn cảnh giác, đã tỉnh dậy.
Hắn cong môi, khàn giọng hỏi: "An An... tối qua nàng nghỉ ngơi thế nào?” Cố An Nhiên trìu mến nhào vào trong ngực Dạ Tu Mặc nói: "Ta nghỉ ngơi thật tốt, kỹ thuật xoa bóp của chàng tuyệt lắm."
"Vậy... Nàng còn mệt không?" Dạ Tu Mặc hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.
Cố An Nhiên nhướng mày nói: "Không mệt..."
Dạ Tu Mặc hơi xoay người, môi mỏng chạm vào dái tai Cố An Nhiên: "An An... Nàng thích ở nơi nào?”
Cố An Nhiên giơ cánh tay thon dài trắng nõn lên, kéo cổ áo Dạ Tu Mặc xuống nói: "Suối nước nóng..."
Khóe miệng Dạ Tu Mặc hiện lên nụ cười, hắn đứng dậy khỏi nhuyễn tháp, cúi người xuống bế Cố An Nhiên lên, đi sang điện bên cạnh.
Vì sợ Cố An Nhiên lạnh nên hắn đã chủ động đưa nàng vào trong suối nước nóng.
Lúc hắn đang cởi quần áo, Cố An Nhiên nắm lấy vạt áo của hắn, trực tiếp kéo hắn vào suối nước nóng.
Nụ cười trên mặt Dạ Tu Mặc càng sâu, hắn ôm Cố An Nhiên vào lòng, nói vào tai nàng.
"An An... nàng gấp sao..."
Cố An Nhiên cố gắng đẩy Dạ Tu Mặc ra, giải thích: "Ta chỉ cảm thấy như vậy càng vui mà thôi."
Nhưng Dạ Tu Mặc không cho Cố An Nhiên cơ hội tránh xa, ngược lại càng ôm nàng chặt hơn. Một giờ sau, Cố An Nhiên dựa vào trong ngực Dạ Tu Mặc, yếu ớt nói: "Dạ Tu Mặc, ta cảm thấy ngâm mình trong hồ suối nước nóng không có tác dụng giải tỏa mệt mỏi, lần sau ta sẽ không ngâm mình nữa."
"Được." Dạ Tu Mặc mỉm cười đáp lại.
Khi hai người đứng dậy đi đến sảnh chính thì bữa trưa đã chuẩn bị sẵn, họ vừa đến nơi, quản gia đã sai người mang bữa trưa lên.
Cố Thẩm Diệp cười nói: "Cuối cùng, ta cũng đợi được hai người các ngươi thức dậy."
"Mau ăn cơm đi, ăn xong còn phải đến phòng nghị sự nữa. Những thành chủ đó chắc là đang nóng lòng chờ đợi."
Cố An Nhiên thờ ơ nói: "Nếu để bọn họ chờ đợi, sẽ khiến bọn họ suy nghĩ lại. Chúng ta không thể đặt hy vọng vào những người đó."
Lúc này A Ly giống như biến thành người phải lòng Cố An Nhiên.
Hắn ta cười và nói: "Những người đó làm việc quá bất cẩn, đợi thêm một chút cũng không có hại gì.
"Nhiên Nhiên, ngươi thấy thế nào?" Cố Thẩm Diệp đưa đũa cho Cố An Nhiên hỏi.
Cố An Nhiên ánh mắt tối sâm, bày tỏ suy nghĩ của mình.
Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp đều đồng ý. An xong, ba người cùng nhau đi đến phòng nghị sự.
Quả nhiên, trước khi đến cửa phòng nghị sự, họ đã nghe thấy những người thành chủ đó bàn tán đầy tức giận.
"Thành chủ thành Kính Hồ và thành Mặc An không coi trọng bọn ta, có phải không?"
"Bọn ta đã đợi gần cả ngày rồi mà họ vẫn chưa thấy bóng dáng."
"Nếu họ không đến thì ta sẽ đi. Ta sẽ không tham dự cuộc họp này!"
"Mời!" Một thành chủ vừa dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Cố An Nhiên vang lên.
Nghe được giọng nói của Cố An Nhiên, ông ta lập tức im lặng, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
Các thành chủ khác không còn gây ồn ào như trước nữa, tất cả đều im lặng và trở về vị trí của mình.