Chuong 801: Ket Thuc (1)
Chuong 801: Ket Thuc (1)Chuong 801: Ket Thuc (1)
"Cho nên ngươi cũng không cần phải mạnh mẽ cố thủ một mình chi nữa, cũng chẳng chịu được lâu đâu."
"Mau mau mở cửa thành đầu hàng đi. Nhìn vào việc người lớn lên xinh đẹp, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
"Ôn ào!" Cố An Nhiên nhẹ nhàng mở ra đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng nói.
"Vù!" Khi đang nói, ba mũi tên trong tay Cố An Nhiên đồng thời bay ra.
Thấy vậy, tướng quân người Khương rút lui về nơi mà hắn cho là khoảng cách an toàn.
Từ trước tới giờ sức mạnh cánh tay người Khương luôn mạnh hơn người Tuyên, nhưng mũi tên này cho dù là cung thủ mạnh nhất người Khương cũng không bắn xa được như vậy.
Khi hắn đang định hung ác nói với Cố An Nhiên lần nữa thì phát hiện mũi tên đã ở trước mặt, hắn căn bản không thể tránh được.
Bởi vì hắn lùi lại một khoảng, nên mũi tên vốn nhắm vào mi tâm không lấy đi tánh mạng của hắn mà chỉ xẹt qua cánh tay hắn, hai mũi tên còn lại giết chết những quân lính xung quanh hắn.
Ánh mắt hắn có chút nghiêm nghị, không dám khinh thường Cố An Nhiên nữa. . Vì biết rõ trong thành không có nhiều quân lính và muốn tốc chiến tốc thắng, hắn giơ tay hô lên: “Công thành!"
Cố An Nhiên vẻ mặt u ám xua tay, quân lính cùng dân chúng thực hiện nhiệm vụ của mình.
Những viên đá liên tục lăn xuống từ cổng thành trúng vào những tên người Khương đang cố gắng tấn công bằng thang mây.
Cố An Nhiên vừa chỉ huy vừa tìm kiếm bóng dáng tướng quân người Khương trong đám đông.
Hắn rất xảo quyệt, sau khi biết được kỹ năng bắn cung xuất sắc của Cố An Nhiên, hắn không dám tiến về phía trước mà chỉ trốn trong đám đông.
Tuy nhiên, hắn vẫn phải nắm quyền chỉ huy, nên không tốn nhiều công sức đã bị Cố An Nhiên phát hiện.
Khi cô rút cung ra lần nữa chuẩn bị bắn mũi tên vào tướng quân người Khương, A Từ vỗ vai cô.
"An Nhiên tỷ..."
Cố An Nhiên quay đầu lại nhìn thấy A Từ, có chút kinh ngạc nói: "Không phải ta bảo đệ trốn vào thung lũng Kinh Hồ à? Sao còn quay về thành?"
A Từ mỉm cười nói: "An Nhiên tỷ, tên người Khương đó rất xảo quyệt, kỹ năng bắn tên của tỷ có chính xác đến đâu cũng chưa chắc bắn trúng được hắn."
"Với lại bên cạnh hắn có rất nhiều quân lính bảo vệ."
Cố An Nhiên tin lời A Từ nói, hỏi: "Sư phụ đệ kêu đệ tới à?"
A Từ lại gật đầu nói: “Đúng vậy, An Nhiên tỷ, đệ đưa tỷ đến một nơi."
Nói xong, A Từ nắm tay Cố An Nhiên, đẩy cửa tòa tiễn tháp ra.
Bên trong tiễn tháp không có quân lính mà có một chiếc nỏ mới tinh dài khoảng nửa thước. Bên cạnh chiếc nỏ là những mũi tên lớn được chế tạo đặc biệt, tổng cộng có mười mũi tên.
Đôi mắt Cố An Nhiên sáng lên sau khi nhìn thấy chiếc nỏ.
Sau đó, sau một thời gian học tập, cô đã có thể sử dụng thành thạo nó. Tướng quân người Khương được quân lính cầm khiên bao bọc ở giữa, không một tia gió nào lọt qua được.
Cố An Nhiên cười lạnh nói: "Không biết tấm khiên của ngươi có thể chặn được mũi tên này không."
Nói xong cô vung nỏ nhắm vào tấm khiên bao quanh tướng quân người Khương. Mũi tên lớn bay qua nhanh chóng, vang lên tiếng phần phật xé gió.
"Phanh!" Một tiếng, tấm khiên bị phá vỡ. Tất cả quân lính cam khiên đều ngã xuống đất, tướng quân người Khương nhất thời không kịp phản ứng, trong ánh mắt đều là mờ mịt.
Cố An Nhiên nắm lấy cơ hội này.
Giương cung, bắn tên...
"Phốc!" Tướng quân người Khương chưa kịp phản ứng thì một mũi tên đã đâm thẳng vào giữa mi tâm của hắn.
Lúc này, người Khương đang toàn lực công thành nên không chú ý tới sự khác thường của chủ soái.
Nhưng mà, giây tiếp theo, cơn ác mộng của những người Khương đang công thành cũng ập đến. Vô số mũi tên đuôi lông vũ bay về phía họ, trong đó có rất nhiều người chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã chết.
Cố An Nhiên đứng trên tiễn tháp, nhìn Đại Cường đứng phía trước đội ngũ, mỉm cười vui vẻ.
Vì có thêm quân của Tây Chiêu nên hai vạn người Khương bị tiêu diệt rất nhẹ nhàng.