Chương 802: Kết Thúc (2)
Chương 802: Kết Thúc (2)Chương 802: Kết Thúc (2)
Hậu quả sau cuộc chiến được người dân trong thành tự phát tổ chức cùng nhau dọn dẹp.
Vì có rất nhiều người chết, nên nếu không xử lý sẽ rất dễ gây ra dịch bệnh. Sau khi cổng thành mở ra, Cố An Nhiên ra khỏi thành nghênh đón tướng quân Tây Chiêu.
Tướng quân Tây Chiếu hữu lễ cúi đầu chào Cố An Nhiên: "Cổ thành chủ."
Chỉ dựa vào một mình Ngân Dạ, hắn ta đã cảm thấy thành Kính Hồ này không đơn giản.
Cố An Nhiên nói: "Mời các vị dựng trại ở ngoài thành. Rượu tốt thịt ngon, ta đã sai người chuẩn bị sẽ lập tức đưa tới."
Tướng quân Tây Chiêu cười nói: "Đa tạ Cố thành chủ."
"Nhưng mà, chẳng lẽ chúng ta không cần rèn sắt khi còn nóng, đi quây quét người Khương?"
Bởi vì về cơ bản hắn ta đã biết tình hình hiện tại của người Khương ở thành Mặc An.
Thất bại là điều không thể tránh khỏi.
Nếu như đã thất bại, hắn ta cũng không sợ người Khương biết Tây Chiêu bọn họ đã quy phục người nước Tuyên.
Thậm chí hắn ta còn muốn đến giúp đỡ và lấy lòng những người này. Cố An Nhiên xua tay nói: "Không vội, từ đây tới thành Mặc An, nhanh nhất cũng phải mất hai ngày.
"Chỉ khi ăn uống no đủ, mới có sức khởi hành."
"Vâng, tất cả đều nghe theo sắp xếp của Cố thành chủ." Tây Chiếu tướng quân lần nữa cúi đầu, cung kính nói.
Sau khi sắp xếp người Tây Chiêu xong, Cố An Nhiên nhìn thoáng qua Ngân Dạ, lúc này mặt mũi nó tràn đầy chán ghét.
Không phải nó không thích người khác, mà là máu trên cơ thể nó quá bẩn.
Thấy Cố An Nhiên chú ý đến mình, nó chậm rãi đứng dậy, đi tới chỗ Cố An Nhiên, cọ cơ thể vào bắp chân nàng làm nũng.
Cố An Nhiên sờ đỉnh đầu đầy lông của Ngân Dạ, nói: "Đa tạ ngươi, vất vả rồi."
Ngân Dạ: Ta muốn về nhà.
Cố An Nhiên nói: "Được."
Sau khi dân chúng đưa rượu và thịt cho quân Tây Chiêu, Cố An Nhiên liền mang theo Ngân Dạ ve phủ thành chủ.
Để nó vui vẻ tắm rửa trong ao của phủ thành chủ, tắm rửa cho đủ.
Ngày hôm sau, Cố An Nhiên để lại Đại Cường, Nhị Cường cùng một ít quân lính trong thành trấn thủ thành, còn nàng thì cùng quân Tây Chiêu tiến về thành Mặc An.
Khi đến thành Mặc An, quân lính người Khương hầu như tử thương gần hết, chỉ còn lại chưa đầy hai ngàn người ẩn náu trong đèo, đau khổ chèo chống.
Nhìn thấy một lượng lớn nhân mã đi tới từ hướng thành Kính Hồ, một tia hy vọng lóe lên trong đôi mắt tuyệt vọng của họ.
"Là những người đánh lén thành Kính Hồ trở về sao?"
Tướng quân người Khương vẻ mặt ngưng trọng.
Theo lý mà nói, mục đích hắn phái người tấn công thành Kính Hồ là vì muốn phân tán một số quân lính thành Mặc An đến thành Kính Hồ cứu viện.
Nhưng bây giờ, bọn họ chẳng những không phát huy được tác dụng giải tán quân lính, tại sao còn quay về?
Việc này có gì đó không đúng.
Nhưng vì suy nghĩ đến sĩ khí, nên hắn không nói ra.
Lúc này, lợi dụng sĩ khí tăng cao, hắn ta lập tức ra lệnh: "Phá vòng dây!"
"Rút về sông Ủng Lan!"
Những người Khương còn lại tưởng rằng quân tiếp viện đã đến nên đều chuẩn bị tinh thần tử chiến đến cùng.
Lúc này, Cố An Nhiên lấy ra một cái loa lớn, hướng về phía người Khương đang ẩn náu hét lớn.
"Các người đầu hàng đi!"
"Toàn bộ hai vạn người Khương được phái đến thành Kính Hồ đều đã bị giết!"
"Thành Kính Hồ của bọn ta cũng không phải là không có người tài, tin tức các ngươi nhận được là giải"
Ngoài Dạ Tu Mặc với Cố Thẩm Diệp ra, không có ai biết vì sao Cố An Nhiên có thể phát ra âm thanh lớn như vậy.
Đám người Khương kia sau khi nghe thấy tiếng gào của Cố An Nhiên, tức đến nắm chặt tay, chỉ muốn băm vằm Thành chủ Nhạc Thành thành hàng trăm hàng vạn mảnh.
Một khắc sau, một truyện càng lạ đời hơn nữa lại xảy ra.
Cố An Nhiên xoay tròn cánh tay, dùng hết sức ném một vật thể gì đó hình cầu được bọc trong vải đen về nơi mà người Khương đang trốn.
Vật thể hình cầu kia nặng nề đập xuống đất, đám người kia liền trốn ra xa.