Chương 803: Vị Trí Cung Chủ Phương Nam (1)
Chương 803: Vị Trí Cung Chủ Phương Nam (1)Chương 803: Vị Trí Cung Chủ Phương Nam (1)
Sau khi rơi xuống đất, vải đen trên vật thể hình cầu trượt xuống, một cái đầu người máu me liền lộ ra trước mắt, giữa hai hàng lông mày còn có một lỗ thủng do mũi tên xuyên qua.
Cho dù cái đầu người này đã thành ra cái dạng như vậy rồi, những người Khương này cũng phải nhận ra, đây chính là một trong những tướng lĩnh của bọn họ.
Nhưng mà, bây giờ không phải lúc cho thù hận, bởi vì sức mạnh của nữ nhân kia quá đỗi cường đại.
Khoảng cách xa đến như thế vẫn có thể ném được đầu người qua đây.
Nếu đã không còn quân cứu viện nữa, vậy thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân bọn họ thôi, liều chết một phen vậy.
Chủ soái tạm thời của người Khương giơ cao cánh tay hô to: "Đã đến lúc cho trận quyết chiến cuối cùng rồi."
"Vượt qua được sông Ủng Lan là chúng ta sẽ được an toàn."
Nhưng mà, có lẽ là do ban nãy hành động ném đầu người của Cố An Nhiên khiến cho bọn họ quá đỗi chấn kinh, sĩ khí của binh lính người Khương lúc này toàn bộ đều mất hết rồi. Tướng lĩnh Tây Chiêu hơi híp mắt nói: "Cố Thành chủ, đám tàn binh còn dư lại này cứ để cho Tây Chiêu bọn ta xử lý cho."
"Đây cũng coi như là thành ý của Tây Chiêu kết minh cùng với Thành chủ!"
Cố An Nhiên không từ chối, hơi gật đầu nhẹ, đồng ý thỉnh cầu của tướng lính Tây Chiêu.
"Giết!" Tướng lĩnh Tây Chiêu cao giọng hô một tiếng, một người một ngựa xông lên tiền tuyến.
Tây Chiêu bọn họ, cũng đã khổ cực vì người Khương rất lâu rồi.
Hiện nay, có thể có cách để bài trừ triệt để người Khương, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cái cơ hội này rồi.
Vì số người Khương còn sót lại không nhiều, lại đã mệt mỏi đến cùng cực, Cố An Nhiên cũng không lo lắng người Tây Chiêu sẽ không giải quyết nổi đám người Khương này.
Cho nên, nàng tiến vào thành Mặc An.
Ở cửa lớn thành Mặc An, tất cả các Thành chủ đều có mặt, thành chủ Nhạc Thành mặt mũi bẩn thỉu đang quỳ giữa đám người.
Trông có vẻ chuyện ông ta thông đồng với địch đã bị bại lộ rồi.
Thấy Cố An Nhiên trở về, các thành chủ khác đều khách khí chào hỏi: "Cố thành chủ, ngài trở về rồi." Cố An Nhiên chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó hỏi: " Các ngươi dự định xử lý kẻ thông đồng với địch này thế nào?"
Một thành chủ khác tiếp lời nói: "Đương nhiên là chết."
Cố An Nhiên khoanh hai tay trước ngực, hời hợt nói: " Chết là đương nhiên rồi."
"Quan trọng là chết thế nào?"
"Phải để cho tất cả mọi người đều phải chứng kiến một phen, kết cục của việc thông đồng với địch là thế nào."
Ánh mắt của Dạ Tu Mặc tràn ngập nuông chiều nói: "An An... Nàng quyết định đi."
Cố Thẩm Diệp cũng bày ra vẻ mặt vô cùng ủng hộ.
"Vậy thì..." Cố An Nhiên hơi dừng một chút, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghịch ngợm.
Một lát sau, đôi môi đỏ mọng của nàng nhẹ nhàng thốt ra: " Ngân Dạ! Thần Phong!"
Lời vừa mới dút, một lang một báo liên xuyên qua đám người đến trước mặt Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên nhìn một lang một báo này nói: " Các ngươi, có biết phải làm thế nào chưa?”
Thần Phong và Ngân Dạ đồng thời gật đầu: Đã biết!
Sau đó, một lang một báo đồng thời nhào vê phía Thành chủ Nhạc Thành cắn xé. Nhưng nhưng lại không trực tiếp cho ông ta một cái chết thoải mái, mà từ từ cắm mất hai tai, mũi, đào con ngươi, lại cắn đến từng ngón tay, ngón chân...
Lúc Thành chủ Nhạc Thành hoàn toàn bỏ mạng, trên mặt phủ đầy tàn tích, máu tươi cùng Xương vụn, thịt vụn...
Người có tố chất tâm lý hơi kém một chút, nhìn thấy tình cảnh như vậy đầu không nhịn được cúi người nôn hết ra.
Cố An Nhiên sắc mặt như thường nói: "Sau này, nếu như lại có kẻ nào dám thông đồng địch ngoài, thì kết cục chính là như vậy."
Quần chúng nghe xong liền im như hến, tất cả đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn thẳng Cố An Nhiên.
Đa số tướng lĩnh binh sĩ của Nhạc Thành đều không ra mặt cho Nhạc Thành chủ.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k