Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 812 - Chương 812: Nữ Hoàng Cá Ướp Muối. (2)

Chương 812: Nữ Hoàng Cá Ướp Muối. (2) Chương 812: Nữ Hoàng Cá Ướp Muối. (2)Chương 812: Nữ Hoàng Cá Ướp Muối. (2)

Cố An Nhiên nhíu mày nói: "Đương nhiên là không phải."

Chưa nói hết, nàng dường như nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía quản gia phân phó: "Đi đến từng đoạn đường con ngõ của thành Kính Hồ tuyên truyền, yêu cầu người dân hạn chế đi ra ngoài nhiều nhất có thể."

Quản gia có chút xấu hổ liếc nhìn Cố An Nhiên, sau đó cúi đầu nói: "Bệ... bệ hạ, cái này nhiếp chính vương cũng đã sai người làm xong hết rồi ạ, xin người hãy yên tâm.”

Cố An Nhiên khẽ nhắm mắt lại, xua tay ý bảo quản gia lui ra ngoài.

Sau đó, nàng ngồi xuống ghế, thở dài nói: "Cuối cùng là muốn muội trở thành một nữ hoàng cá ướp muối phải không?”

Cố Thẩm Diệp khổng khỏi bật cười: "Đây không phải là chuyện tốt sao?"

"Vào thời điểm tận thế, muội lúc nào cũng sống một cuộc sống đầy căng thẳng, thời điểm một năm trước, muội không có biện pháp nào để đừng lại."

"Hiện tại, là lúc nên nghỉ ngơi thật tốt."

Cố Thẩm Diệp nói xong, Cố An Nhiên cảm thấy làm một nữ hoàng cá ướp muối cũng không tệ lắm.

Dù sao, ca ca với Dạ Tu Mặc làm việc thì cũng làm người ta yên tâm.

Cố Thẩm Diệp lại nói: "Được rồi, trời cũng không còn sớm, muội nghỉ ngơi sớm một chút, một lát nữa thì dùng bữa tối."

"Chuyện này, còn phải mất thêm mấy ngày nữa mới biết rõ được tình hình."

"Tuy nhiên, đã cho những người tiếp xúc với bệnh nhân mắc bệnh dịch uống thuốc rồi."...

Sau khi Đại Cường và Nhị Cường hai người bọn họ rời khỏi phủ thành chủ, họ ngụy trang rồi đi vào phố Nguyệt Hoa.

Bọn họ sợ kích động đến kẻ thù, một số ít người sẽ chạy quanh thành, khi đó mọi chuyện sẽ lớn hơn.

Vì vậy, bọn họ chỉ có thể đi từ quán trọ này đến quán trọ khác để nghe ngóng, tìm ral

Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm gần như tất cả toàn bộ quán trọ trên phố Nguyệt Hoa, bọn họ không tìm thấy được những người giống như mấy người Lý Kim Quang đề cập đến.

Đại Cường có chút nhụt chí bực bội gãi đầu nói: "Lão Nhị, bọn họ không có ở đây sau? Như vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể àiI

"Nếu không, chúng ta đi nói chuyện một chút với An Nhiên đi, gửi thêm cho chúng ta một ít nhân lực, như vậy không phải sẽ nhanh hơn sao?"

"Bằng không, toàn bộ thành Kính Hồ sẽ gặp rắc rối vì bọn họ mất."

Nhị Cường mặt trâm như nước, tựa hồ như đang suy nghĩ kỹ càng cái gì đó, cuối cùng tựa như có đột phá gì đó.

Qua một hồi lâu sau, hắn ta đột nhiên cho bản thân mình một cái tát, từ trên ghế đứng bật dậy.

"Ca, chúng ta đi!" Hắn nhìn về phía Đại Cường nói.

Đại Cường vẻ mặt mờ mịt nói: "Đi đến chỗ nào? Đệ có chủ ý gì sao? Tốt nhất là vẫn nên quay về tìm An Nhiên!"

Nhị Cường nói với vẻ mặt chắc chắn: "Đệ biết bọn họ trốn ở đâu rồi."

Nói xong, hướng đến một con hẻm heo lánh hơn của phố Nguyệt Hoa mà chạy.

Đại Cường nghi hoặc hỏi: "Lão Nhị, đây là chỗ của người dân Kính Hồ ở, bọn họ sẽ không bao giờ chứa chấp những người đó đâu."

Nhị Cường giải thích: "Du Nương đã từng nói với đệ, nàng ấy đang điều tra một việc, một số người ở phố Nguyệt Hoa đã chuyển nhà của họ thành quán trọ, giá cả rẻ hơn nhiều so với những quán trọ ngoài kia."

Đại Cường chợt tỉnh ngộ: " Ý của đệ là nói những người đó sẽ trốn trong những quán trọ đó?"

"Nhưng mà, làm sao chúng ta biết được nhà nào là quán trọ?”

Nhị Cường trả lời nói: "Trên cửa có đánh dấu."

"Chúng ta chia ra tìm, nếu thấy ai khả nghi liên bắt giữ ngay lập tức."

"Được!" Đại Cường trầm giọng đáp.

Hai huynh đệ hợp kế lại, liền chia nhau ra hành sự.

Đại Cường rời đi không xa, đã tìm thấy một ngôi nhà có dấu hiệu trên cửa.

Hắn ta một tay nắm chặt lấy cây rìu của hắn, một tay thì đập cửa: "Có ai không? Mở cửa ral"

Tiếng đập cửa vừa vang lên, trong sân liền truyền đến tiếng bước chân, chỉ trong chốc lát, cửa "két két" một tiếng mở ra.

Người mở cửa là một bà lão tóc bạc trắng, khom lưng, nhìn Đại Cương với ánh mắt ân cần.

"Chàng trai trẻ, ngươi tới đây có chuyện gì sao?"
Bình Luận (0)
Comment