Chương 813: Bắt Giữ (1)
Chương 813: Bắt Giữ (1)Chương 813: Bắt Giữ (1)
Đại Cường gãi đầu nói: "Các người ở đây, có thể sống ở đây không? Ở đây có còn người khác sống không?”
Bà lão vẫn mỉm cười hiền từ nói: "Chàng trai à, cậu không có chỗ nào để tá túc à? Ngược lại cậu có thể vào nhà ta tá túc."
Bà vừa nói xong, liên mở hết toàn bộ cửa ra.
Đại Cường vội vàng xua tay nói: "Không phải, không phải, ý của ta nói, đây là quán trọ không chính quy phải không? Có người ngoài nào tá túc đây không? Ta tìm bọn chúng có chuyện."
Bà lão nghe xong liền cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, nhanh chóng lắc đầu nói: "Đây không phải là quán trọ, trong nội viện này chỉ có †a, con trai và con dâu của ta cùng ở, còn có một cháu trai nhỏ, con trai và con dâu của ta đều đi ra ngoài mua lương thực rồi."
Đại Cường nghe xong, rướn cổ lên, kiểng chân nhìn vào phía bên trong, xác thực là không có bất cứ cái gì khả nghi.
Hắn ta thu hồi ánh mắt: "Bà cũng không giống như một người sẽ nói dối."
"Dấu hiệu ở trên cửa các ngươi nên xoá sạch đi, tránh lại bị hiểu lầm."
"Dấu... dấu hiệu?" Bà lão hoài nghi nhìn Đại Cường. Đại Cường chép chép miệng, chỉ vị trí cụ thể cho bà lão.
Bà lão vịn vào khung cửa, run run bước qua cánh cửa, nhìn thấy trên cửa có một ký hiệu liền thở dài.
Rồi sau đó, bà cao giọng gọi: "Đại Trụ, ngươi đang ở đâu, ngươi đi ra đây!"
Không bao lâu sau, có một cậu bé kháu khỉnh tu phía sau nhà bước ra.
Có lẽ là cậu bé đang nghịch bùn, khắp người đều vô cùng bẩn, ngay cả trên mặt cũng dính đầy bùn.
Bà lão chỉ vào dấu hiệu ở trên cửa nói: "Đại Trụ, con vẽ nguệch ngoạc lên đây phải không?”
Đại Trụ có chút sợ hãi liếc nhìn bà lão, rụt cổ nói: "Vâng, bà ơi, con sai rồi."
Bà lão dơ tay lên, định đánh Đại Trụ một cái: "Con học ở đâu, mấy cái thứ linh tinh này vậy hả."
Đại Trụ cũng không hề sợ hãi, nhìn thấy bà lão dơ tay lên, thì lập tức bỏ chạy.
Vừa chạy vừa cười nói: "Con không có vẽ bậy bạ đâu! Đại Nha có nói, vẽ cái đó thì có thể có tiên."
"Trong nhà Đại Nha có mấy người da đen sống, cho bọn họ rất nhiều tiên!"
"Nghe nói, nhìn thấy ký hiệu đó trên cửa mà tìm đến." Bà lão trừng mắt nhìn bóng lưng của Đại Trụ: "Thằng nhóc nhà ngươi chỉ biết ăn nói bậy bạ."
Tròng mắt Đại Cường đảo qua đảo lại vài vòng.
Người da đen, đó không phải là mấy người mà bọn họ muốn tìm sao?
Hắn ta liếc nhìn bà lão, vội vàng khuyên nhủ: "Bà lão à, đứa trẻ đó còn nhỏ, bà đánh nó làm gì?"
"Nhà của Đại Nha mà đứa trẻ đó nhắc đến là ở đâu? Bà có thể nói cho ta biết được không?"
Bà lão chỉ vào một con ngõ nhỏ ở sâu trong hẻm nói: "Ngôi nhà cuối cùng trong con hẻm này, là nhà của Đại Nha."
Đại Cường gật đầu nói: "Bà lão, cảm ơn bài!"
Nói xong, hắn ta ôm lấy cây rìu trên tay, chạy thẳng đến ngôi nhà cuối cùng ở trong ngõ.
Quả nhiên, khi đến căn nhà đó, trên cửa có một ký hiệu giống với ký hiệu trên cửa nhà Đại Trụ.
Hắn ta gõ cửa: "Có ai không?"
Người ở bên trong nhà cảnh giác nói: "Ai?"
Đại Cường tận lực làm cho giọng của hắn không quá thô kệch: "Ở chỗ các ngươi còn chỗ tá túc không? Ta muốn tìm một nơi để tá túc!"
Vừa dứt lời, ngay trong tức khắc, cánh cửa liền mở ra. Người mở cửa với vẻ mặt đầy ninh not nói: "Có có có, có chỗ tá túc, ngài đi mấy người?"
Đại Cường dơ tay lên, đưa ra một ngón tay: "Chỉ có một mình ta."
"Vậy thì ngày vào đi." Người đó mời Đại Cường vào.
"Tôi sẽ sắp xếp cho ngài căn phòng ở phía tây." Người đó mỉm cười nói với Đại Cường.
Đại Cường lắc đầu có chút bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà ta trước giờ đã quen ở phòng ở phía đông, ta ở căn phòng ở phía đông được không."
Người đó có chút khó xử cúi đầu nói: "Nhưng mà... căn phòng ở phía đông có người ở rồi."
"À." Đại Cường trả lời một tiếng, chủ nhân của căn nhà này chưa kịp phản ứng, liền chạy mấy bước đến căn phòng ở phía đông.