Chương 816: Không Ổn (2)
Chương 816: Không Ổn (2)Chương 816: Không Ổn (2)
Cố An Nhiên gọi bọn họ lại: "Các ngươi từ từ đã, đến chỗ này với ta trước."
Mọi người không biết chuyện gì xảy ra: "Còn có chuyện gì sao? Chúng ta đã nhường nhà rồi, muốn nhiều hơn cũng không có đâu."
Cố An Nhiên vén tấm vải phủ trên chỗ bạc vụn ra: "Những người rời khỏi nhà tới chỗ này nhận tiền."
"Tính theo đầu người, mỗi người một lượng bạc."
Cố An Nhiên vừa nói xong, người dân dường như không tin được, hỏi: "Là... là nữ hoàng bệ hạ ra lệnh sao?”
Vừa nói xong, một người có đôi mắt sắc bén đã vỗ vào gáy hắn.
"Ngươi bị mù sao? Người đứng trước mắt ngươi chính là nữ hoàng bệ hại”
Người nọ dụi mắt, giống như không thể tin được, sau khi xác nhận xong, tất cả mọi người đều đồng thời quỳ xuống hành lễ.
Cố An Nhiên ngăn bọn họ lại.
"Không cần da lễ, ta còn có việc phải làm, các ngươi nhận tiền xong thì tự đi tìm chỗ ở, hoặc đến nhờ vả họ hàng thân thích."
Vài người cũng lo lắng cho an nguy của Cố An Nhiên: "Be hạ, người... người xuất hiện ở đây thật sự quá nguy hiểm"
"Cả thành Kính Hồ và thành Nam Nguyệt đều cần người!"
Cố An Nhiên khẽ mỉm cười nói: "Vì thế ta mới xuất hiện ở đây."
"Người dân gặp chuyện, ta không thể nào trốn tránh được."
Nàng xua tay với mọi người nói: "Được rồi, các ngươi nhanh lên chút, nơi này rất nguy hiểm."
Có mấy người tốt bụng, nghiến răng nói: "Chỗ này có thiếu người không? Ta ở lại hỗ trợi"
Có vài người lớn tuổi lập tức nhỏ giọng la mắng: "Ngươi điên rồi sao? Đây là dịch bệnh đấy!"
Nhưng vài thanh niên lại nói: "Dịch bệnh thì làm sao, bệ hạ cũng ở đây mà."
"Chẳng lẽ chúng ta còn cao quý hơn ngài ấy à?"
Nhưng vẫn có vài người già nói tới nói lui mãi: "Các ngươi vẫn còn trẻ, nên mới không sợ trời sợ đất, cũng chưa từng thấy dịch bệnh đáng sợ như thế nào."
Hơn chục thanh niên bàn bạc trả bạc lại cho Cố An Nhiên, nói: "Bệ hạ, chỗ bạc này bọn ta không cần nữa, để chúng ta ở lại hỗ trợ đi."
Cố An Nhiên không từ chối ý tốt của những thanh niên nhiệt huyết này.
Nàng nói: 'Nếu muốn hỗ trợ, thì càng phải nhận bạc."
Nói xong lấy mặt nạ phòng độc ra chia cho mọi người.
"Nếu muốn ở lại hỗ trợ, các ngươi phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy định ở đây, đây là vì suy nghĩ cho tính mạng của các ngươi."
Những thanh niên kia đồng thanh đáp: "Đã rõ!"
"Được rồi, các ngươi thu dọn xong rồi, đi giúp đỡ mọi người, dọn dẹp cho con đường này trở nên thoáng đãng hơn."
Những thanh niên kia nghe theo mệnh lệnh của Cố An Nhiên, mỗi người tiến vào mỗi căn nhà khác nhau, bắt đầu dọn dẹp.
Đợi đến khi Cố An Nhiên tạm xong việc, Nhị Cường tranh thủ đến trước mặt nàng: "An Nhiên, Kim Quang thúc nói đã bắt được ba tên đen sì kia, cô có muốn đi xem một chút không?"
Cố An Nhiên ngẩng đầu lên lộ ra cái cổ thon dài, nâng cằm nói: "Ừ, ta cũng muốn nhìn xem là ai đã tính kế hại ta."
"Bọn chúng bị nhốt ở đâu? Cả hai ngươi dẫn đường đi."
Đại Cường và Nhị Cường không nói thêm gì nữa, đi trước dẫn đường, dẫn Cố An Nhiên đến một căn phòng hẻo lánh trong y quán. Mở cửa ra thì thấy bộ dạng sợ sệt của ba tên đen sì kia co ro trong góc phòng.
Có tên gắng gượng chống người đứng dậy, run rẩy nói: "Ngươi... các ngươi đừng đến đây, đến đây không có lợi gì với các ngươi đâu."
Đại Cường gãi gãi cái đầu trọc, huơ huơ rìu nói: "Các ngươi... đang uy hiếp đấy hả?"
Mấy tên kia nhìn thấy cái riu được mài đến sáng bóng, liền bất giác rụt cổ nói: "Không... không dám..."
Hắn ngẩng đầu nhìn Đại Cường, hoảng loạn giải thích: "Nhưng... nhưng thật sự bọn ta đã bị nhiễm bệnh rồi."
Đại Cường dùng mặt sau của cái rìu gõ vào cửa nói: "Ông đây không sợi!"
Nói xong hắn tự mình bước vào phòng, chặn Nhị Cường và Cố An Nhiên bên ngoài cửa.
Hắn gãi gãi cái đầu trọc lóc bóng loáng của mình, nói: "Haha, Lão Nhị, An Nhiên, các ngươi đừng vào, có nhu cầu đánh người cứ nói với ta là được."