Chuong 817: Xeo Thit (1)
Chuong 817: Xeo Thit (1)Chuong 817: Xeo Thit (1)
Cố An Nhiên nhấc chân lên định di vào, giải thích: "Ta sẽ không sao đâu, ngươi đừng lo."
"Hai người các ngươi còn nhỏ như vậy, ta tự vào."
Đại Cường dùng thân hình to lớn của hắn, tính thử chặn cái cửa cũng không quá lớn kia lại.
Cố An Nhiên biết lúc này không thể nhẹ nhàng với Đại Cường được.
Nàng chỉ đành trừng mắt liếc nhìn Đại Cường: "Đi ra! Đừng để ta nhắc lại!"
Đại Cường đã lâu không nhìn thấy bộ dạng hung hãn của Cố An Nhiên, thình lình thấy nàng như vậy, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Hắn cực kỳ tủi thân cúi đầu, tay năm lấy khung cửa, miễn cưỡng đi ra khỏi căn phòng.
Còn giải thích: "Ta chỉ sợ các ngươi gặp nguy hiểm thôi..."
"Trước kia Lão Nhị từng bị thương, cơ thể vẫn chưa hồi phục lại, cô lại là nữ tử, dĩ nhiên cơ thể không cường tráng bằng nam nhân."
"Nhưng cơ thể ta rất khỏe mạnh, vì vậy ta cảm thấy chuyện này nên để cho ta làm."
Cố An Nhiên ngoắc tay với Đại Cường: "Ra đây, nhanh lên!" Đại Cường map máy môi, thở dài lê từng bước một, cách xa ra khỏi*
Lúc này Cố An Nhiên mới hài lòng gật gật đầu, bước vào trong phòng.
Ba tên đen nhẻm kia nhìn thấy một cô nương bước vào, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chí ít bọn hắn sẽ không bị đánh đập tàn nhẫn.
Ánh mắt Cố An Nhiên nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Ai phái các ngươi tới?"
Ba tên kia cực kỳ ăn ý, lắc đầu tới tấp giả vờ ngu ngơ: "Không... không ai phái bọn ta tới hết..."
"Chỉ là tân hoàng đế đăng cơ, chúng ta cũng giống người khác tới hóng chuyện thôi."
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố An Nhiên trở nên lạnh như băng: “Thật không?”
Vừa dứt lời, Cố An Nhiên đã di chuyển với tốc độ không ai thấy rõ, sải bước tới trước mặt chúng.
Nàng tùy tiện chọn một tên, bóp chặt xương bàn tay của hắn.
"Rắc rắc." Âm thanh xương gãy vang lên.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
'Aaaaal" Sau đó trong căn phòng nhỏ của y quán, vang lên tiếng kêu thét như heo bị cắt tiết.
Giọng nói của nàng càng trở nên lạnh buốt: "Ta rất bận, không có thời gian cho các ngươi." "Tốt nhất các ngươi nên nói thật cho ta biết, bằng không các ngươi không gánh nổi hậu quả đâu."
Cả ba người cúi đầu, chẳng ừ hử gì, dường như đã quyết định sẽ dây dưa với Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Được lắm, hy vọng lát nữa các ngươi cũng có thể kiên cường như vậy."
Nói xong nàng rút một con dao găm từ thắt lưng ra, rồi lại lấy ra một lọ thuốc cầm máu.
Tên nọ đã biết Cố An Nhiên là một người tàn nhẫn, run rẩy hoảng sợ hỏi: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?”
Cố An Nhiên lười nhìn, cười khẩy nói: "Ta muốn làm gì, ngươi sẽ biết ngay ấy mà."
Không đợi tên nọ phản ứng, Cố An Nhiên kéo ống quần của hắn lên, dùng con dao găm sắc bén kia xẻo một miếng thịt ở trên chân hắn.
Vết thương trên chân của tên nọ, đầu tiên là trở nên trắng bệch, sau đó máu tươi ào ạt chảy ra.
Cơn đau khủng khiếp ập đến, hắn không nhịn được gào thét, giữa trán không ngừng rịn mồ hôi.
Cố An Nhiên giống như ác quỷ cười nói: "Ngươi đừng sợ, ta không giết ngươi nhanh như vậy đâu."
"Nếu xẻo từng miếng thịt của ngươi ra, mà còn chưa kịp xẻo xong ngươi đã chết thì đâu còn gì vui nữa đúng không?”
"Ta có một lọ thuốc cam máu tốt nhất, bây giờ ta sẽ đưa ngươi dùng."
Cố An Nhiên nói xong, mở lọ thuốc bột cầm màu ra, sau đó rắc vào miệng vết thương của tên nọ.
Quả nhiên máu ở miệng vết thương ngừng chảy, nhưng cơn đau đến tận xương cốt kia vẫn không hề giảm bớt.
Nàng cười cười nói: "Xem ra công hiệu của lọ thuốc này được phết."
"Kế tiếp chúng ta sẽ xẻo miếng thứ hai." Cố An Nhiên nói xong lại giơ dao găm lên lần nữa.
Biểu cảm tà ác kia khiến cho cả Đại Cường và Nhị Cường đứng ở ngoài hóng hớt cũng phải rùng mình.
Tên vừa bị xẻo một miếng thịt kia thấy Cố An Nhiên làm thật, ngay khi dao găm chạm vào da hắn lần nữa, hồn phách của hắn hoàn toàn bay mất.
Vinh hoa phú quý hay người nhà bình an gì gì đó, đều không liên quan đến hắn.