Chương 846: Người Ở Hồn Không Ở (1)
Chương 846: Người Ở Hồn Không Ở (1)Chương 846: Người Ở Hồn Không Ở (1)
Cố An Nhiên một tay chống má, nhàn nhã hỏi: "Gần đây chư vị đại nhân có mệt hay không?”
Trương Ngự Sử mở miệng đáp: "Hồi bẩm bệ hạ, thực..."
"Khụ khụ khụ khu... Trương Ngự Sử còn chưa nói xong đã bị tiếng ho khan kịch liệt của Lý đại nhân đánh gãy.
Lý đại nhân không chỉ ho khan còn nháy mắt ra hiệu với Trương Ngự Sử.
Nếu bọn họ nói mệt chết không chừng bệ hạ lại muốn nói đến chuyện sửa quan chế bảo bọn họ cho những đệ tử bần hàn một cơ hội.
Trương Ngự Sử trong chốc lát hiểu ra, thay đổi cách nói: "Hồi bẩm bệ hạ, vẫn rất nhẹ nhàng."
Cố An Nhiên nhíu mày, khoé môi nở nụ cười nói: "Như vậy sao? Ta vốn cảm thấy nếu các ngươi quá mệt mỏi có thể đề cử đệ tử ưu tú trong tộc giúp các ngươi làm việc, coi như là rèn luyện."
"A???" Trương Ngự Sử tức khắc trợn tròn mắt.
Bệ hạ nói làm sao lại không giống như những gì bọn họ nghĩ?
Trương Ngự Sử có chút không biết làm sao nhìn về phía Lý đại nhân cầu cứu, Lý đại nhân ngẩng mặt lên nói: "Bệ hạ... thật ra mấy ngày nay công việc vẫn rất nhiều, nếu như có người trẻ tuổi hỗ trợ, chúng ta cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều."
Cố An Nhiên nhìn về phía Lý đại nhân, tạm thời không nói gì.
Hồi lâu, nàng mới chậm rãi nói: "Ta cho đệ tử thế gia một cơ hội, nếu bọn họ không quý trọng còn thỉnh các vị đại nhân cho đệ tử hàn môn một cơ hội, thế nào?"
Trong lòng Lý đại nhân trầm xuống, hắn biết đây là một cuộc trao đổi nếu như những người trẻ tuổi không chịu nổi trọng dụng thì bọn họ cũng chỉ có thể đồng ý bệ hạ sửa quan chế.
Nhưng hôm nay bọn họ cũng không còn cách nào, nếu không đồng ý với đề nghị của bệ hạ, chỉ sợ bộ xương già của bọn họ đều sẽ mệt chết.
Vẻ mặt hắn nghiêm nghị bàn bạc cùng các vị triều thần một hồi, sau đó nói: "Bệ hạ, thần đồng ý với đề nghị này của ngài."
Cố An Nhiên hào phóng xua tay nói: "Nếu đã như vậy, vậy giải tán đi, các vị đại nhân cũng đang vội."
Các đại thần nhanh chóng rời khỏi sảnh triều, bọn họ sợ Cố An Nhiên lại tâm huyết dâng trào tim bọn họ tán gau.
Tuân Thu Anh không phải người thành Kính Hồ nên đối cũng không có hiểu biết nhiều đối với những đệ tử thế gia thành Kính Hồ này. Nhưng nàng sợ Cố An Nhiên không thắng được đám người cổ hủ này, cho nên tại chỗ hỏi: "Be hạ, ngài có cần thần giúp không?”
Cố An Nhiên có chút buồn cười nhìn Tuân Thu Anh hỏi: "Ngươi nghĩ muốn giúp ta thế nào?”
Tuân Thu Anh vẻ mặt đương nhiên nói: "Đương nhiên là khiến cho đám đệ tử thế gia này xảy ra chút ngoài ý muốn mà không thể giúp các chư vị đại nhân."
Bộ dáng kia nhìn qua chính là thường xuyên làm những chuyện như vậy.
Trương Ngưng vừa nghe, mi tâm không nhịn được nảy lên bắt đầu lo lắng cho các ca ca của mình.
Nhưng nàng vẫn không quên rằng bản thân đang đứng về phía bệ hạ.
Cế An Nhiên hơi nhech môi, nhìn Trương Ngưng hỏi: "Ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Trương Ngưng mím môi, rồi sau đó nghiêm túc phân tích nói: "Be hạ trong những đệ tử này, người có thể chịu khổ đúng là không nhiều."
"Hơn nữa trước nay bọn họ chỉ đọc sách thánh hiền, năng lực xử lý công việc chân chính trong triều chưa chắc tốt."
"Cho dù thế gia đệ tử có được tham dự vào, những vị đại nhân khác chưa hẳn thoải mái được bao nhiêu.” "Gặp phải người không nên thân chỉ sợ còn làm trở ngại chứ không giúp được gì."
Cố An Nhiên rất thưởng thức nhìn Trương Ngưng, lạnh nhạt nói: "Ngươi phân tích rất đúng, ta cũng nghĩ như vậy."
Trương Ngưng nói tiếp: "Ít nhất, ca ta đã nói cha ta tự tìm phiền não, tự làm tự chịu!"
"Mẹ ta kể cha ta rõ ràng cũng không tự tin với đệ tử thế gia."
Cố An Nhiên nghe Trương Ngưng nói xong ngược lại cũng có chút nhìn Trương phu nhân với con mắt khác.
Sau đó nàng nhìn Tuân Thu Anh nói: "Thu Anh, tạm thời không cần tạo ra ngoài ý muốn, trước chúng ta hãy nhìn xem năng lực của đệ tử thế gia này thế nào."