Chuong 849: Con Khong Phai La Hong Nhan Hoa Thuỷ Sao? (2)
Chuong 849: Con Khong Phai La Hong Nhan Hoa Thuỷ Sao? (2)Chuong 849: Con Khong Phai La Hong Nhan Hoa Thuỷ Sao? (2)
Người bán hàng rong gãi đầu nói: "Nhưng Nhiếp Chính Vương vẫn luôn vì dân làm việc, cũng không phải là người hại nước hại dân."
Hắn lại nói tiếp: "Ba vị cô nương, chắc các ngươi mới đến thành Kính Hồ đúng không?"
"Làm sao lại đều đội nói vậy? Nơi này của chúng ta người dân cởi mở, cũng không dùng những lễ giáo rườm rà để áp bách nữ tử."
"Các ngươi cứ tự do đi chơi, không cần đội những đồ phiền toái như vậy."
"Được." Cố An Nhiên cười lên tiếng, dẫn theo Tuân Thu Anh cùng Trương Ngưng đi xa.
Chẳng qua sau khi đi được một đoạn, chợt nghe thấy một vị phu nhân mập mạp chỉ vào đầu của nữ nhi mình mắng.
"Con gái à, bệ hạ tuy rằng mở quan chế nữ quan cũng cho phép nữ nhân kinh thương, học y, đọc sách nhưng dù sao cũng là nữ nhi nhà giàu người ta mới dám nghĩ đến, chúng ta phải nhận mệnh!"
"Học tốt nữ hồng, đợi đến tuổi thì gả đi, học phí lớp học đắt như vậy nương làm sao có thể đồng thời cung cấp cho hai tỷ đệ các ngươi?"
"Ngươi ngoan một chút, tiền đồ của đệ đệ sau này không phải vẫn không thiếu chỗ tốt cho tỷ tỷ là ngươi sao?”
Trong mắt nữ hài tử day nước mắt, không phục nói: "Chỉ là đệ đệ cũng không phải người thích học, thây giáp dậy học cũng đã tìm đến người rất nhiều lần..."
Phụ nhân kia có chút không vui: "Đứa nhỏ này, nói hươu nói vượn cái gì, đệ đệ ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện."
"Đợi đến khi hắn trưởng thành là tốt rồi, ta đã tim người xem qua."
Nữ hài tử mím môi, nghĩ muốn nói gì lại bị vẻ mặt không kiên nhẫn của nương nàng đánh gãy.
Cố An Nhiên dừng chân một lúc, lạnh nhạt nói: "Người có chút quan niệm tư tưởng nhất thời khó sửa."
Trương Ngưng đáp lại: "Như vậy không đến vài chục năm sợ là không đổi được, một số người bị đầu độc quá lâu."
Cố An Nhiên nhìn nữ hài tử buồn phiền lại uỷ khuất: "Nhưng ta cũng muốn cho nữ tử có thể có sách đọc."
"Có thể nắm giữ được vận mệnh của mình mà không phải chỉ có một con đường lập gia đình."
Tuân Thu Anh nãy giờ chưa nói gì, nói: "Nếu có trường học công lập, trả chút tiền công cho thầy giáo các nàng có lẽ còn có cơ hội." Vấn đề này Cố An Nhiên cũng từng nghĩ tới thậm chí là từng bàn luận với Trương Ngưng.
Trương Ngưng có chút khó xử nói: "Việc này, bệ hạ tất nhiên là muốn xử lý từng việc một."
"Nhưng hiện giờ, Nam Nguyệt Quốc vô vàn khó khăn, quốc khố trống rỗng..."
"Còn muốn đuổi người Khương ra khỏi phương bắc, này rất tốn tiền bạc..."
Cố An Nhiên thở dài một hơi, nhìn về phía hai người nói: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước một đoạn."
Đến một nơi toàn là tiểu thương, tất cả mọi người đều hết lời ca ngợi Cố An Nhiên.
Suy cho cùng, trước giờ đều là sĩ nông công thương, thương nhân như bọn họ là tầng lớp thấp kém nhất, tuy rằng có nhiều tiên nhưng địa vị lại thấp hèn.
Con cháu càng không thể vào triều làm quan, không được đọc sách thánh hiền, lại không có chỗ để tận trung cho tổ quốc.
Hiện giờ, bệ hạ sửa lại quan chế, con cháu thương nhân bọn họ cũng có thể tham gia khoa cử, cũng có thể được làm quan, cái này bảo bọn họ làm sao không hưng phấn?
Tuân Thu Anh nghe các tiểu thương tán dương Cố An Nhiên, mặt mày cũng hớn hở theo.
Đến nơi có các quán rượu và trà lâu san sát nhau, Cố An Nhiên đi vào tuu lầu do nàng và Đào Vọng Đường cùng nhau mở, khiêm tốn ngồi ở một góc, gọi vài món đặc trưng của tửu lầu, không làm kinh động bất kỳ ai.
Nhưng mà, thời điểm Đào Vọng Đường cùng một nhóm bằng hữu làm ăn bước ra khỏi phòng riêng, vừa liếc ánh mắt đã nhìn thấy được bóng dáng Cố An Nhiên.
'An... Bệ hạ... Đào Vọng Đường quen miệng gọi một tiếng.
Cố An Nhiên nhẹ nhàng đỡ trán, bất đắc dĩ xoay người: "Ông chủ Đào!"
Đào Vọng Đường nháy mắt với Cố An Nhiên, không biết tiếp theo hắn ta muốn làm cái gì.
Ngay sau đó, Đào Vọng Đường nhìn về những phú thương phía sau nói: "Be hạ sửa lại quan chế, cũng coi như là cho các hậu bối đời sau của chúng ta một cơ hội để trở mình, cho dù thế nào hôm nay chúng ta cũng phải đến cảm ơn nàng một tiếng."