Chương 850: Quyên Góp Xây Dựng Trường Học (1)
Chương 850: Quyên Góp Xây Dựng Trường Học (1)Chương 850: Quyên Góp Xây Dựng Trường Học (1)
Rất nhiều người trong nhóm phú thương đều là lần đầu tiên nhìn thấy Cố An Nhiên, trong lòng âm thầm cảm khái trước vẻ đẹp của nữ hoàng Nam Nguyệt.
Đương nhiên, trong lòng càng thêm bội phục cùng cảm kích.
Các phú thương đồng loạt quỳ xuống nói: "Đa ta bệ hạ."
Cố An Nhiên không nghĩ như vậy liền xua tay nói: "Đang ở ngoài cung, không cần bày ra trận thế lớn như vậy."
Đào Vọng Đường quét mắt nhìn các phú thương một cái nói: "Bệ hạ, hiện giờ người sửa lại quan chế, lại cho phép các đứa trẻ xuất thân bình thường cũng có thể đọc sách, trong thời gian ngắn, trường học ở thành Kính Hồ sợ là sẽ không đủ dùng."
Hắn ta làm ra vẻ hết sức đau lòng thở dài một hơi nói: "Chỉ tiếc là sớm muộn gì Nam Nguyệt quốc chúng ta cũng sẽ đánh thêm một trận cùng người Khương.
"Dù sao đi nữa cũng phải thu hồi lại những mảnh đất bị mất kia, cho nên ta e là bạc trong quốc khố sẽ không đủ để xây dựng lại trường học." "Nhưng mà bọn nhỏ lại chờ không nổi, Đào ma bất tài, nguyện ý quyên góp hai mươi vạn lượng bạc, dùng để xây dựng trường học."
Hiện tại coi như Cố An Nhiên đã hiểu rõ vì sao mới vừa rồi Đào Vọng Đường lại nháy mắt với nàng.
Nàng giả vờ hết sức kích động nói: "Ông chủ Đào, ngươi đúng thật là một vị nghĩa thương.”
"Ta thay mặt các hài tử ở Nam Nguyệt cảm ơn ngươi, ta sẽ đích thân đề bảng hiệu nghĩa thương, ngày mai sẽ đưa đến phủ của ngươi."
Các phú thương đi cùng Đào Vọng Đường đều là những kẻ không thiếu tiền, cái mà bọn họ chú trọng hơn đó chính là thanh danh.
Nếu như Cố An Nhiên cho phép con cháu bọn họ có cơ hội vào triêu làm quan, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không keo kiệt đối với Nam Nguyệt.
Cũng không thể chỉ vì mấy đồng tiền dơ bẩn đó mà phụ một mảnh tâm ý của nữ hoàng bệ hạ được.
Bọn họ rối rít đáp lại nói: "Be hạ, thảo dân cũng nguyện ý xuất ra mười vạn lượng bạc."
"Thảo dân nguyện ý xuất ra mười lăm vạn lượng."
"Thảo dân nguyện ý bỏ ra năm vạn lượng."
"Thảo dân..."
Thời điểm các phú thương này nói muốn quyên tiền để xây dựng trường học, Trương Ngưng lập tức móc cuốn sổ nhỏ ra ghi lại.
Trong lòng nàng ấy cũng ở hơi líu lưỡi, muốn nói đến tiên, tất nhiên là phải nói đến các thương nhân này.
Xuất ra mười, hai mươi vạn lượng bạc mà mắt cũng không chớp lấy một cái.
Một lúc sau, tên họ cùng phủ đệ của hơn mười vị phú thương, hơn nữa mỗi người góp bao nhiêu bạc, đều đã được ghi lại rõ ràng.
Món ăn Cố An Nhiên gọi đã được bưng lên đầy đủ, bọn họ cũng lễ phép cáo từ, không tiếp tục quấy rầy nữa.
Đào Vọng Đường đi theo, tiễn những thương nhân này ra đến cửa tửu lầu.
Hai tay Tuân Thu Anh ôm kiếm, dáng vẻ vô cùng khí khái hỏi Trương Ngưng: "Tổng cộng bọn họ đã quyên bao nhiêu vạn lượng bạc?"
Trương Ngưng tính toán một chút rồi trả lời: "Tổng cộng một trăm sáu mươi lăm vạn lượng bạc."
"Nhiều như vậy, đừng nói là xây trường học ở thành Kính Hồ, xây thêm một vài trường công lập ở các thành khác vẫn còn được."
Cố An Nhiên cười cười: "Tên Đào Vọng Đường này, từ trước đến nay luôn hết sức biết điều."
Quân thần ba người mới vừa ngồi xuống, Đào Vọng Đường đã từ bên ngoài trở lại, hắn ta nhìn Cố An Nhiên, tươi cười nịnh nọt.
"An... Be hạ.”
Cố An Nhiên nhếch môi cười cười: "Cứ gọi An Nhiên, không cần khách khí."
"Ngươi có chuyện muốn nói, liền ngồi xuống cùng nhau dùng bữa."
Quả thật Đào Vọng Đường có việc cần Cố An Nhiên giúp đỡ, cho nên lập tức thuận thế ngồi xuống, nhưng mà một lúc lâu vẫn không lên tiếng, chờ Cố An Nhiên mở miệng trước.
Cố An Nhiên quay đầu nhìn về phía Đào Vọng Đường nói: "Chuyện quyên tiền xây dựng trường học lần này, ngươi làm rất tốt."
Đào Vọng Đường khiêm tốn nói: "Vì bọn nhỏ, đây đều là chuyện ta nên làm."
Cố An Nhiên cười như không cười nhìn hắn ta một cái nói: "Thật ra ta đang nghĩ, ngươi đã quyên tiền cho thành Kính Hồ mấy lần, mỗi lần đều không ít, ngươi sẽ không bị ta cạo trọc đấy chứ?"