Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 853 - Chương 853: Phượng Hoàng Song Phi, Ríu Rít Không Rời (2)

Chương 853: Phượng Hoàng Song Phi, Ríu Rít Không Rời (2) Chương 853: Phượng Hoàng Song Phi, Ríu Rít Không Rời (2)Chương 853: Phượng Hoàng Song Phi, Ríu Rít Không Rời (2)

Như thế so với hi bào Tư Lễ ti đưa tới, càng phù hợp với khí chất của Cố An Nhiên hơn.

Ngay cả lễ quan cũng được làm từ lông vũ màu xanh biếc, phía trên lễ quan là một đôi phượng hoàng song phi, ríu rít không rời.

Cố An Nhiên nhịn không được vươn tay, chạm vào đôi phượng hoàng vỗ cánh bay cao, lam bẩm nói: "Thật là đẹp!"

Dạ Tu Mặc nhếch môi cười một tiếng: “An An, nàng có muốn mặc thử hay không?”

"Được." Cố An Nhiên cười đồng ý.

Nói xong, nàng đang định nhận lấy hỉ bào từ trên tay Dạ Tu Mặc, ra phía sau bình phong thay y phục.

Dạ Tu Mặc lại nhướng mày nói: "An An, hi bào này có chút phức tạp, một mình nàng sợ là không thuận tiện, để ta giúp nàng."

Cố An Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Tu Mặc, sắc mặt ửng đỏ: "Được."

Dạ Tu Mặc một tay nâng hỉ bào, bàn tay còn lại vươn ra, cởi bỏ nút thắt bên hông Cố An Nhiên.

Sau khi cởi toàn bộ y phục trên người nàng, lại từng món từng món, không chút cẩu thả mặc lại hỉ phục lên người Cố An Nhiên. Suốt cả quá trình, cả hai người đều không nói một lời, tẩm điện an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của bọn họ.

Đại khái qua chừng mười lăm phút, Dạ Tu Mặc dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"An An, được rồi."

Cố An Nhiên hơi gật đầu, sau đó xoay người, đối mặt với Dạ Tu Mặc.

"Đẹp không?” Nàng tươi cười rạng rỡ động lòng người.

Vốn dĩ Dạ Tu Mặc đang ra sức khống chế cảm xúc của chính mình, dưới nụ cười rạng rỡ của nàng, quân lính lập tức tan rã...

An An của ta, dĩ nhiên rất đẹp..." Lúc nói chuyện, hầu kết gợi cảm của Dạ Tu Mặc không ngừng hoạt động lên xuống.

Âm thanh trâm khàn kỳ lạ, nói rõ giờ phút này Dạ Tu Mặc đang động tình.

Trong con ngươi màu đen, tất cả đều là thâm tình cùng ôn nhu như nước.

Ngay sau đó, Cố An Nhiên còn chưa kịp phản ứng đã bị Dạ Tu Mặc ôm vào trong ngực.

Cuồng hôn...

Một canh giờ sau, Dạ Tu Mặc từ trong tẩm điện đi ra, mà Trương Ngưng cùng Tuân Thu Anh lại đi vào tẩm điện.

Trương Ngưng thản nhiên hỏi: "Bệ hạ, hỉ bào đại hôn ngày mai, người sẽ dùng cái của Nhiếp Chính Vương điện hạ chuẩn bị sao?"

Cố An Nhiên có chút xấu hổ dùng ngón trỏ day day trán: 'Áo lót của hi bào sẽ dùng cái của Tư Lễ ti đưa tới."

"A?" Trương Ngưng nhất thời không kịp phản ứng.

Tuân Thu Anh lại nhìn những mảnh vụn màu đỏ rơi đầy sàn trước giường tẩm điện mà hơi đỏ mặt.

Vốn dĩ Trương Ngưng đang kinh ngạc vì sao bệ hạ lại phân phó dùng áo lót do Tư Lễ ti chuẩn bị, hiện tại nhìn thấy những mảnh vải vụn đó.

Phản ứng của Trương Ngưng còn lớn hơn rất nhiều so với Tuân Thu Anh, lúc này cả hai bên tai đều đỏ ửng lên.

Nàng ấy nói năng có chút lộn xôn: "Dạ, bệ hạ, thân đã biết, người còn có gì muốn phân phó không?”

Cố An Nhiên mệt mỏi lắc đầu nói: "Không còn gì nữa, ta rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi."

Trương Ngưng nói: "Dạ, vậy thần sai người đi chuẩn bị nước tắm gội đem đến đây cho bệ hạ dùng."

Nàng ấy nói xong, lập tức kéo theo Tuân Thu Anh ra khỏi tẩm điện.

Bên này sau khi Dạ Tu Mặc về tới phủ Nhiếp Chính Vương, lại cùng quản gia vương phủ xác nhận quy trình đại hôn thêm lần nữa. Sau khi xác định chắc chắn không có sai lầm, mới trở về tẩm điện của mình nghỉ ngơi.

Chỉ là, sắp tới giờ tý mà đèn bên trong tẩm điện của Dạ Tu Mặc vẫn còn sáng chưng.

Ám Minh nhịn không được ngáp một cái hỏi: "Chủ tử, có cần thuộc hạ tắt đèn giúp người không?”

Dạ Tu Mặc trầm mặc một lát rồi nói: "Ta ngủ không được."

Ám Minh hơi khiếp sợ: "Vì sao? Không phải là người vẫn còn khẩn trương đấy chứ?"

Trong tẩm điện lại là một trận trâm mặc.

Ám Minh khuyên nhủ: "Chủ tử, đêm nay người còn không nghỉ ngơi, nếu như ngày mai người không có tinh thần rất có thể sẽ bị chê cười."
Bình Luận (0)
Comment