Chương 856: Bọn Ho Còn Trẻ (1)
Chương 856: Bọn Ho Còn Trẻ (1)Chương 856: Bọn Ho Còn Trẻ (1)
Ngoại trừ pháo hoa rực rỡ tuyệt đẹp, đôi bích nhân trai tài gái sắc trên xe hoa cũng được họa sư vẽ lại.
Tràn ngập pháo hoa tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời đêm, sau hơn nửa khắc đồng hồ mới hoàn toàn dừng lại.
Sau khi pháo hoa dừng lại, giữa trời đêm xuất hiện thêm một vật hình cầu màu đỏ thật lớn, chậm rãi bay về hướng xe hoa bên này.
Các bá tánh chỉ vào khinh khí cầu thật lớn trên bầu trời nói: "Trên bầu trời là thứ gì? Nó đang bay qua bên này."
"Không biết." Có người lắc lắc đầu nhìn khinh khí cầu, trong mắt đều là vẻ tò mò.
Cốc lão đầu chống eo tự hào nói: "Cái này gọi là khinh khí cầu, nó có thể bay, phía trên còn có thể chở người nữa!"
Phải biết rằng, quá trình chế tạo khinh khí cầu này, Cốc lão đầu cũng có tham dự vào.
Hơn nữa ông ta cảm thấy nếu có thể sản xuất cái này với số lượng lớn, lại kết hợp với thuốc nổ đen ông ấy mới nghiên cứu ra gân đây, e rằng những người Khương phương bắc sẽ bị đánh cho tan tác.
Nhưng mà, hôm nay là một ngày vui, vậy nên ông ấy sẽ không đề cập tới chuyện sát phạt nặng nề này.
Khinh khí cầu chậm rãi ngừng lại phía trước xe hoa, các bá tánh tuy rằng tò mò, nhưng vẫn nhường ra một vùng đất trống.
Dạ Tu Mặc dẫn đầu bước từ trên xe hoa xuống, sau đó đưa tay về phía Cố An Nhiên: "An An... Xuống thôi."
Cố An Nhiên giống như mọi khi, lập tức đưa tay cho Dạ Tu Mặc.
Nhưng mà lần này dường như Dạ Tu Mặc không hề cảm thấy thỏa mãn với việc dắt tay Cố An Nhiên, hắn dùng sức trên tay một chút, kéo Cố An Nhiên vào trong ngực mình, ôm ngang nàng lên, đi về phía khinh khí cầu.
Các bá tánh phát ra từng tiếng kinh hô, lúc này những đôi mắt tò mò của tiểu hài tử đều bị mẫu thân bọn chúng che kín mít.
Ám Minh từ trên khinh khí cầu bước xuống, vẻ mặt cung kính nói: "Chủ tử, khinh khí cầu hết thảy đều bình thường."
"Ừ" Dạ Tu Mặc khẽ gật đầu, dẫn Cố An Nhiên bước lên khinh khí cầu.
Không bao lâu sau, khinh khí cầu lại lần nữa bay lên không trung, mãi đến khi bá tánh trong thành không còn nhìn rõ bọn họ nữa, mới bắt đầu giải tán.
Những đóa mẫu đơn nở rộ vất vả lắm mới trông được đều bị Trương Ngưng cùng Tuân Thu Anh sai người dọn vào Hàm Chương cung cho Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên đứng trên khinh khí cầu, nhìn xuống ánh đèn nhà nhà ở Kính Hồ, cười nói: "Hôm nay là muốn cùng ta ở chỗ này du ngoạn toàn bộ thành Kính Hồ sao?"
Dạ Tu Mặc đứng ở phía sau Cố An Nhiên, hai tay vòng quanh eo nàng, vùi mặt vào cổ nàng.
Hắn thấp giọng nỉ non: “An An... Lúc nàng mặc hồng y, luôn khiến ta trâm mê không dứt."
Khi nói chuyện, bàn tay to của Dạ Tu Mặc liền bắt đầu không thành thật.
Cố An Nhiên có chút bất đắc dĩ ngăn cản động tác Dạ Tu Mặc tiến thêm một bước: "Hôm nay tốt xấu gì cũng là đêm động phòng hoa chúc, chàng thật sự muốn ở chỗ này sao?"
Dạ Tu Mặc ngoan ngoãn đình chỉ động tác trên tay, miệng lại dời lên trên một chút, khẽ cắn vào trái tai tròn trịa của Cố An Nhiên.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ Cố An Nhiên, thanh âm hắn mang theo dụ hoặc nói: "An An... Như vậy không tốt sao? Như vậy thì đêm động phòng hoa chúc sẽ càng thêm khắc sâu, có đúng không?”
Cố An Nhiên hơi ngước mắt nhìn Dạ Tu Mặc, không tiếp tục ngăn cản nữa.
Con ngươi đen nhánh của Dạ Tu Mặc mang theo một ý cười thành công, xoay người Cố An Nhiên, càn rỡ hôn lên môi. Khoảnh khắc này, trên khinh khí câu màu đỏ tràn ngập hơi thở ái muội...
Mãi đến đêm khuya, Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc mới về tới hoàng cung Nam Nguyệt, hai người nắm tay nhau đi vào cung Hàm Chương.
Bên trong cung Hàm Chương, đã có ma ma đứng đợi sẵn, mặt mày bà ta hớn hở nói: "Bệ hạ cùng Nhiếp Chính Vương điện hạ đã trở lại."
"Mời hai vị uống ly rượu hợp cẩn này."