Chuong 857: Bon Ho Con Tre (2)
Chuong 857: Bon Ho Con Tre (2)Chuong 857: Bon Ho Con Tre (2)
Cố An Nhiên cùng Dạ Tu Mặc tay cầm chén rượu màu vàng, một hơi uống cạn lý rượu hợp cẩn mà ma ma đưa tới.
Uống xong rượu hợp cẩn, ma ma lại sai người bưng lên một mâm đồ vật: "Be hạ, điện hạ, đây là con đàn cháu đống, mời hai vị thưởng thức, sớm ngày sinh hạ người thừa kế cho Nam Nguyệt chúng ta."
Hai người cùng nhau nếm thử một miếng con đàn cháu đống.
Rồi sau đó lão ma ma mặt mày hớn hở lui xuống, lúc lui ra ngoài, còn vô cùng tận tâm đóng cửa lại rồi đứng canh giữ ở bên ngoài.
Cố An Nhiên nhìn Dạ Tu Mặc nói: "Ta rất mệt, sắc trời cũng không còn sớm, mau nghỉ ngơi sớm một chút!"
Lễ nghi đại hôn rườm rà phức tạp, Dạ Tu Mặc thấy Cố An Nhiên mệt mỏi cũng có chút đau lòng.
Cho nên hắn cũng không có ý định tiếp tục dày vò Cố An Nhiên, hai người chỉ nằm ở trên hỉ giường rộng lớn ôm nhau ngủ.
Lão ma ma cùng mấy lão nhân trong hoàng cung Nam Nguyệt cố gắng dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên trong tẩm điện, nhưng lại phát hiện bên trong tẩm điện hết sức yên ắng.
Lão ma ma bưồn bực nói: "Này... Này... Như thế nào lại không có tiếng động? Be hạ cùng điện hạ đều còn trẻ như vậy, không nên..."
Có người vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Chẳng lẽ là... Chẳng lẽ là phương diện kia của điện hạ không được?”
Lúc này, nữ quan phụ trách ghi chép cuộc sống hàng ngày của hoàng đế đang múa bút thành văn: De hậu đại hôn, thế nhưng tẩm điện không hề có động tĩnh!
Nhiếp Chính Vương điện hạ có thể làm tốt vai trò phu quân đối với bệ hạ hay không, vẫn còn là một dấu chấm hỏi!
Những người này vẫn luôn ở bên ngoài nghe ngóng, chờ đến nửa đêm cũng chưa từng nghe được bất cứ một âm thanh nào từ bên trong tẩm điện.
Lão ma ma thở dài một hơi nói: "Ai... Thôi thôi, tất cả giải tán đi."
Bà ta nghĩ thầm, Nam Nguyệt quốc không thể vô hậu, bằng không ngôi vị hoàng đế sẽ không có ai kế thừa.
Nếu là Nhiếp Chính Vương điện hạ hắn... Hắn thật sự không được, vậy thì chỉ có thể để cho ngự sử lên tiếng, bảo bệ hạ nạp thêm nam phi.
Sáng sớm hôm sau, Dạ Tu Mặc tỉnh dậy từ rất sớm, nghiêng người nhìn chằm chằm Cố An Nhiên.
Tới thời gian phải vào triều, Cố An Nhiên cũng đã tỉnh.
Sáng nay Dạ Tu Mặc lại không có làm phiền Cố An Nhiên, mà chỉ hỏi: "An An, nàng cảm thấy khinh khí cầu hôm qua như thế nào?"
Cố An Nhiên ngôi dậy, dựa vào gối mềm: "Không tồi, cũng không biết nếu như giao việc này cho Cốc lão đầu, ông ta có thể làm ra số lượng lớn hay không."
Dạ Tu Mặc nói: "Trước đây vài ngày ta đã giao chuyện này cho người của ta đi làm."
"Đất đai phía bắc, cũng đến lúc chúng ta nên lấy lại từ trong tay người Khương rồi."
"Nếu dùng khinh khí cầu, kết hợp với thuốc nổ, chúng ta có thể lấy tổn thất nhỏ nhất, dành lại lãnh thổ phía bắc."
Cố An Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn Dạ Tu Mặc cười: "Nhìn ngươi có vẻ sớm đã có quyết định rồi."
"Nếu đã có kế hoạch vậy thì làm theo kế hoạch của ngươi đi."
Cố An Nhiên sớm đã nghĩ kỹ, thời gian này nàng đấu trí so dũng khí với các đại thân cũng mệt mỏi, nên tiếp tục làm nữ hoàng cá mặn của nàng.
Hai người nàng và Dạ Tu Mặc, sáng sớm ở trong tẩm điện đã bàn bạc chuyện lãnh thổ phương bắc, lão ma ma lại đi xung quanh bên ngoài tẩm điện. Nàng lẩm bẩm nói: "Ai nha! Buổi sáng sao một chút động tĩnh cũng không có? Rốt cuộc Nhiếp Chính Vương điện hạ làm sao vậy?”
Trương Ngưng cùng Tuân Thu Anh đứng một bên nói: "Ma ma, sắp đến giờ bệ hạ vào triều, chúng ta đến thỉnh nàng tới."
Lão ma ma nghe vậy thở dài một hơi nói: "Ail Được rồi, Trương đại nhân cùng Tuân đại nhân vào đi."
Sau khi Trương Ngưng và Tuân Thu Anh đi vào, vẻ mặt lão ma ma bất đắc dĩ dẫn mọi người đi.
Chưa đến thời gian một ngày, chuyện Nhiếp Chính Vương không được đã biến thành 'bí mật cả cao tâng Nam Nguyệt Quốc đều biết.