Chương 860: Trương Ngự Sử Đấm Ngực Dậm Chân (1)
Chương 860: Trương Ngự Sử Đấm Ngực Dậm Chân (1)Chương 860: Trương Ngự Sử Đấm Ngực Dậm Chân (1)
Phú thương họ Lâm nói: "Ai, ta sao có thể không biết chứ, chỉ là không phải xưa nay Đào huynh ngươi có chút giao tình với bệ hạ sao?"
Đào Vọng Đường trầm mặc một lúc lâu nói: "Lâm huynh, việc này ta sẽ nói cùng bệ hạ chỉ là có được hay không thì ta không dám chắc!"
Phú thương họ Lâm kia giống như đã hạ quyết tâm: "Nếu là tiểu nhi tử của ta có thể vào được thư viện Trí Nho, ta bằng lòng đóng góp cho trường công lập của Nam Nguyệt Quốc mười vạn lượng bạc."
Đào Vọng Đường mím môi nói, vỗ vai phú thương họ Lâm nói: "Lâm huynh, việc này ta sẽ đi thử xem."
"Nhưng có thể thành công hay không còn phải xem mức độ thiếu tiên của bệ hạ."
Phú thương họ Lâm nhướng mày nói: "Đa tạ Đào huynh hoà giải, ta chờ tin tốt của ngươi."
Nhưng chưa đến thời gian nửa ngày, Cố An Nhiên hàng ngày chơi chim cho cá ăn nhận được tin của Đào Vọng Đường, nói là muốn gặp nàng.
Nàng nghĩ trong cung nhàm chán dẫn theo Trương Ngưng cùng Tuân Thu Anh lén ra khỏi cung. Trong nhã gian tửu lâu, Đào Vọng Đường nói thẳng vào vấn đề: 'An Nhiên, có vị thương nhân họ Lâm nói bằng lòng cho... quyên góp mười vạn lượng bạc cho trường công lập, muốn đổi một cái danh ngạch nhập học."
Cố An Nhiên cau màu, cảm thấy có chút đau đầu.
Bởi vì nàng nghe Trương Ngưng nói, lần trước nhét một đống người vào như vậy Trương Ngự Sử đã tốn rất nhiều công sức.
Lần này nếu lại nhét thêm người vào, bá bá Trương Ngưng nàng e là sẽ lật bàn ngay tại chỗ.
Nhưng... Nam Nguyệt rất nghèo, sức hấp dẫn của mười vạn lượng bạc này vẫn là rất lớn.
Nhưng con người Trương Ngự Sử ngoại trừ độc mồm độc miệng, về phần làm quan cơ bản là không thể bắt bẻ, nàng cũng không muốn khiến cho hắn khó xử.
Cho nên nàng ngước mắt nhìn Trương Ngưng, ánh mắt có chút mong đợi hỏi: "Ngươi cảm thấy tỷ lệ thành công của việc này là bao nhiêu?"
Vẻ mặt Trương Ngưng chua sót nói: "Bệ hạ, lần trước cha ta muốn nhét người vào thư viện Trí Nho, bá bá ta cũng đã lật bàn.”
"Hơn nữa, hắn còn nói quan uy cha ta lớn lấy quyền đè người, hai huynh đệ bây giờ vẫn còn chưa nói chuyện!"
Cố An Nhiên: "..." Nàng quay đầu nhìn Đào Vọng Đường nói: "Ngươi nói cho bằng hữu ngươi, ta lực bất tòng tâm, mười vạn lượng bạc kia vô duyên với Nam Nguyệt Quốc."
Đào Vọng Đường gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thư viện Trí Nho vào dễ như vậy thì lúc ấy bọn họ cũng sẽ không đau đầu đến thế, cầu đến An Nhiên.
Xem ra, bọn họ có được danh ngạch nhập học cũng không dễ, phải làm cho mấy thằng nhãi con kia càng chăm chỉ hơn mới được.
Kiên quyết không thể ném người cho bệ hạ khiến nàng khó xử.
Tới ngày Trương Ngưng được nghỉ, nàng từ trong cung về nhà cầm theo điểm tâm Cố An Nhiên ban thưởng, đồ uống cùng đồ ăn.
Mới đến cửa nhà, Trương Ngưng nhân tiện nói: "Đi mời phụ thân mẫu thân còn có ca ca tới phòng khác, bệ hạ ban thưởng không ít đồ ngon."
Từ nhỏ Trương Ngưng đã được sinh ra ở gia đình quan lại, nếm qua vô số sơn hào hải vị nhưng đồ ăn trong Nam Nguyệt cung, rất nhiều thứ bọn họ chưa từng thấy qua.
Hương vị càng tuyệt hơn.
Quản gia nghe Trương Ngưng nói lập tức chạy đi mời lão gia cùng phu nhân nhà mình.
Một lúc sau, các chủ tử Trương gia đều te tụ ở phong khach.
Trương Ngự Sử nhìn một bàn toàn là món ăn trân quý mỹ vị, khẽ hừ một tiếng: "Ngươi khoe khoang cái gì? Cũng chỉ là chút đồ ăn mà thôi."
Trương phu nhân quay sang nói: "Ngươi ghen ty nữ nhi được bệ hạ tin tưởng sao? Sao bệ hạ chưa bao giờ ban thưởng cho ngươi những thứ này?”
Trương Ngự Sử không nói gì: "... Phu nhân à, đánh người không đánh mặt, mắng chửi người không vạch khuyết điểm."
Hắn thấy bệ hạ còn có ý định chơi chết hắn, mỗi lần hận hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi làm sao sẽ ban những thứ này cho hắn?
Trương Ngưng lại giảng hoà nói: "Dùng bữa dùng bữa!"
Trương phu nhân không để ý đến Trương Ngự Sử, gắp một miếng thức ăn còn nóng rồi sau đó tấm tắc khen ngon.