Chương 865: Có Thai (2)
Chương 865: Có Thai (2)Chương 865: Có Thai (2)
Nói xong, nàng ấy đặt tay lên mạch của Cố An Nhiên rồi sau đó ánh mắt phát sáng.
"An Nhiên, ngươi... Ngươi cũng có tin vui, còn chưa đủ hai tháng nhưng phải chú ý đừng quá mệt nhọc."
Cố Thẩm Diệp cảm thấy như đang gặp mơ rồi sau đó vui mừng như điên: "Ta đây là làm cậu rồi sao?"
Ngay sau đó, hắn ta tiếp tục nói: "Nhiên Nhiên, sau này muội chỉ cần an tâm dưỡng thai, tất cả tấu chương của các đại thần cứ đưa đến chỗ ta."
Cố An Nhiên cho tới bây giờ cũng chưa từng mờ mịt như vậy: "Ngươi nói ta có tin vui? Cái này..."
Mạt nương nói: "An Nhiên, ngươi chẳng lẽ là vui vẻ quá nên hóa ngốc rồi? Tại sao lại có vẻ mặt như vậy?”
Qua một hồi lâu, Cố An Nhiên cuối cùng cũng phản ứng kịp, khẽ mỉm cười một cái nói: "Ca, chuyện triều chính giao cho huynh. Lúc lâm triều, muội có thể không đi không?"
Mỗi ngày dậy sớm đối với Cố An Nhiên mà nói đó là một chuyện rất khó chịu.
Cố Thẩm Diệp vung tay lên nói: "Đương nhiên có thể, muội chỉ cần để ý an tâm dưỡng thai, còn lại đều giao cho ta." Mat nương dặn dò một số chuyện mà Cố An Nhiên phải chú ý sau này rồi rời khỏi hoàng cung Nam Nguyệt.
Bất quá bởi vì có thai không thể ngồi vững vàng cho nên chuyện nàng có thai cũng không có quá nhiều người biết.
Ban thưởng cho Du nương cũng do nha hoàn trong cung đưa qua.
Ngày mai là ngày Trương Ngưng nghỉ mộc đích cuộc sống, cho nên buổi tối Cố An Nhiên đã phê chuẩn cho nàng ấy về nhà trước thời hạn.
Vừa về nhà đã thấy Trương Ngự Sử ở trong viện, nhàn nhã tự tại uống trà, ăn bánh.
"Ô, tiểu hồ ly trở về rồi?"
Hắn ta vui vẻ nói một câu rồi uống một ngụm trà.
"Bệ hạ có thai, sau này sợ là không thể thường xuyên trở về!" Trương Ngưng thuận miệng nói.
"Phụt!"
Ngụm trà trong miệng Trương Ngự Sử chỉ trong nháy mắt đã bị phun đi thật xa, bắn trên quần áo của Trương Ngưng.
Trương Ngưng lui ve phía sau mấy bước, mặt đầy chê trách "Cha, coi như con không thể thường xuyên trở lại thì người cũng không cần kích động như vậy mà."
Trương Ngự Sử lau một ít trà còn dính ngoài miệng: "Đi đi đi, ai quan tâm con có về nhà hay không chứ?”
"Con mới vừa nói bệ hạ có thai?”
"Đúng vậy." Trương Ngưng lạnh nhạt gật đầu.
Trương Ngự Sử suy nghĩ một chút giờ phút này Nhiếp Chính Vương đang ở tiền tuyến tắm máu chiến đấu, đau lòng ôm đầu.
"Cái này... Đây cũng quá không có thể thống rồi!"
Trương Ngưng vừa nghe lời này, lập tức đứng thẳng người nói: "Ngự sử đại nhân, ngài phải ăn nói cho cẩn thận, tại sao bệ hạ có thai lại là chuyện mất thể thống?"
"Chuyện này đối với Nam Nguyệt mà nói, không phải là chuyện vô cùng tốt hay sao?”
Trương ngự sử bị lời này của Trương Ngưng làm cho tức nghẹn: "Đúng, chuyện này đối với Nam Nguyệt mà nói quả thật là chuyện vô cùng tốt, nhưng mà đối với Nhiếp Chính Vương mà nói thì sao?”
Trương Ngưng ngẩn ra như kẻ ngốc, nhìn phụ thân của mình nói: "Đương nhiên cũng là chuyện tốt, đây cũng là hài tử của ngài ấy!"
Trương ngự sử: "II!"
Ông ta ngừng lại hồi lâu mới nói: "Đứa nhỏ này mấy tháng?"
Trương Ngưng không biết vì sao đột nhiên Trương ngự sử lại hỏi cái này, đành phải thành thật trả lời: “Sắp hai tháng."
Trương ngự sử thâm nói trong lòng: "Vậy chẳng phải là Nhiếp Chính Vương vừa đi đánh giặc, bệ hạ nàng liền... Hồng hạnh xuất tường sao?"
Trương Ngưng kỳ quái nhìn Trương ngự sử một cái, rồi sau đó nói: "Phụ thân, sắc trời đã không còn sớm, ta đi nghỉ ngơi trước."
Trương ngự sử có chút mệt mỏi hướng Trương Ngưng phất phất tay: 'Ừ, ngươi đi đi."
Nhưng ông ta lại cả một đêm rầu rĩ không ngủ, không ngừng nhổ tóc chính mình.
Dạ Tu Mặc có cái tính tình gì, toàn bộ người dân Nam Nguyệt đều rõ ràng rành mạch.
Hắn đối với bệ hạ có một loại dục vọng chiếm hữu cực lớn, nếu như biết bệ hạ mang thai hài tử của người khác...
Sợ rằng triều đình lại là một trận gió tanh mưa máu, càng nghĩ càng thấy sầu.