Chương 866: Chiến Thắng Trở Về (1)
Chương 866: Chiến Thắng Trở Về (1)Chương 866: Chiến Thắng Trở Về (1)
Hơn nữa, ngày đó cũng sắp đến, bởi vì Nhiếp Chính Vương gửi thư trở về, gân như đã thu phục hoàn toàn phương bắc.
Chỉ còn lại một vài khâu cuối cùng, nếu như thuận lợi, cuối tháng tư hoặc đầu tháng năm sẽ có thể khải hoàn hồi triều.
Nam Nguyệt Ninh An năm thứ hai, ngày mùng một tháng năm.
Dạ Tu Mặc dẫn theo đại quân Nam Nguyệt về đến cổng thành Kính Hồ.
Cố An Nhiên mang theo chư vị đại thần cùng lê dân bá tánh Nam Nguyệt ra cổng thành nghênh đón.
Lúc Cố An Nhiên xuất hiện trong tầm mắt Dạ Tu Mặc, mọi sự nhớ nhung trong mắt hắn lập tức biến thành mừng rỡ như điên.
Cố An Nhiên trông thấy bóng dáng Dạ Tu Mặc, bước chân cũng nhanh hơn, nhanh chóng tiến về phía hắn.
Trương ngự sử hốt hoảng: "Bệ hạ, người thận trọng một chút, chậm một chút!"
Cố Thẩm Diệp cũng có chút lo lắng: "Nhiên Nhiên, muội đi chậm một chút."
Lý đại nhân không rõ nguyên do nhìn về phía Trương ngự sử nói: "Này... Trương đại nhân cùng Nhiếp Chính Vương điện hạ đây là ý gì?"
Ở trong mắt Lý đại nhân, Cố An Nhiên là một nữ nhân có võ công cao cường, thường xuyên nhảy nhót lung tung.
Đây chỉ là đi đường hơi nhanh một chút mà thôi, đối với nàng cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn?
Trương ngự sử âm thầm thở dài một hơi, dáng vẻ một lời khó nói hết.
Ông ta bất đắc dĩ xua xua tay nói: "Đây là chuyện phiền lòng, Lý đại nhân không nên biết thì hơn."
Lý đại nhân lại không buông tha nói: "Nếu là chuyện phiền lòng của Nam Nguyệt quốc, một mình Trương đại nhân cũng kham không nổi."
"Chi bằng nói ra cho tất cả mọi người cùng nhau gánh vác."
Trương ngự sử nghĩ cũng thấy đúng, cho nên lập tức khoan khoái nói: "Be hạ mang thai, đã hơn hai tháng."
"Hít!" Các triều thân vừa nghe, đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Bởi vì ghi chép cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của hoàng đế, cho nên hiện tại toàn bộ triêu thần Nam Nguyệt đều cho rằng Dạ Tu Mặc không thế nào làm được.
Nhưng mà, bây giờ bệ hạ lại mang thai, lại ngay vào lúc Nhiếp Chính Vương thắng trận trở vê.
Dường như bọn họ có thể tưởng tượng được, sau khi Nhiếp Chính Vương biết chuyện sẽ phẫn nộ đến mức nào.
Lý đại nhân cảm thấy da đầu tê dại, cười ha ha nói: "Trương đại nhân, nữ nhi tốt của ngài xưa nay đều được bệ hạ ân sủng."
"Theo ta thấy, chuyện này, tương lai liền giao cho ngài đi hòa giải."
"Nhưng mà nhất định phải giữ lại hài tử, bởi vì đó là tương lai cùng hy vọng của Nam Nguyệt quốc chúng ta."
"Đúng vậy đúng vậy!" Các đại nhân khác cũng phụ họa.
Trương ngự sử giận đến mức phồng mang trợn mắt: "Hừ hừ, đám cáo già các ngươi, chỉ có mỗi các ngươi thông minh có phải hay không?"
Nói gì thì nói, dù sao trong khoảng thời gian này, những chuyện đắc tội với người khác đều là do ông ta làm.
Tuy rằng bệ hạ thường xuyên không nghe theo lời khuyên của ông ta, nhưng chung quy cũng không có làm gì ông ta.
Cố An Nhiên đứng đối diện với Dạ Tu Mặc một thân áo giáp bạc khí phách hiên ngang.
Dạ Tu Mặc mặc kệ nơi này còn có những người khác, duỗi cánh tay dài ôm Cố An Nhiên Vào trong ngực.
Giọng hắn trầm thấp lưu luyến nói: “An An... Ta rất nhớ nàng."
Vừa nói chuyện, Dạ Tu Mặc ôm ngày càng chặt, phảng phất như muốn thâm nhập Cố An Nhiên vào trong thân thể của mình.
Cố An Nhiên khẽ kêu một tiếng: "Dạ Tu Mặc... Chàng nhẹ một chút, đau..."
Lúc này Dạ Tu Mặc mới ý thức được bản thân đã dùng quá nhiều sức, vội vàng buông lỏng tay ra: "Xin lỗi, An An..."
Cố An Nhiên lại cười xua tay nói: "Đi thôi, trở về, ta đã chuẩn bị tiệc mừng công cho các chiến sĩ ở hoàng cung Nam Nguyệt."
Dạ Tu Mặc nắm lấy tay Cố An Nhiên, tay trong tay cùng nhau đi phía trước.
Trương ngự sử nhắm mắt đuổi theo phía sau Dạ Tu Mặc cùng Cố An Nhiên, các triều thân khác đều cách một đoạn thật xa.
Sợ một hồi sẽ bị lửa giận của Nhiếp Chính Vương lan đến thân.