Chương 868: Địch Ý (1)
Chương 868: Địch Ý (1)Chương 868: Địch Ý (1)
Cố An Nhiên gật đầu nói: "Đương nhiên là thật, y thuật của Mạc Nương vẫn luôn rất tốt."
"Du Nương cũng đang mang song thai. Mặc Nương còn nói cho ta biết gần đây nàng ấy đã đỡ đẻ cho rất nhiều song thai."
"Ta đang tự hỏi liệu có phải là do nguồn nước mà có nhiều cặp song sinh được sinh ra ở thành Kính Hồ hay không."
Dạ Tu Mặc lại cười nói: "Đây là chuyện tốt chứ, dân số ở Nam Nguyệt chúng ta hiện tại cũng không nhiều."
Nói xong, hắn đặt tay lên bụng nàng, muốn cảm nhận một chút sự sống của hai đứa bé.
Nhưng hắn lại phát giác bản thân không cảm nhận được gì, Dạ Tu Mặc không tin vào tà ma cho nên ôm Cố An Nhiên đặt lên trên nhuyễn tháp.
Sau đó, hắn cúi người áp tai vào bụng Cố An Nhiên nhưng vẫn không cảm thấy gì.
Cố An Nhiên cười, trêu chọc nói: "Chúng nó bây giờ chỉ là một cục máu lớn, làm sao có thể cảm nhận được cái gì!"
"Chờ hài tử lớn hơn một chút, bắt đầu đạp trong bụng, chàng mới có thể cảm nhận được".
Lúc này Dạ Tu Mặc mới đứng thẳng người, lại ôm Cố An Nhiên vào lòng. "An An... phía bắc đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, nhưng có rất nhiều thứ gần như đã bị phá hủy do mấy kẻ man rợ không rõ đó."
"Chàng dự định bố trí khu vực ở phía bắc này như thế nào?"
Cố An Nhiên tram lặng một hồi rồi nói: "Mười hai thành phía Nam hiện tại căn bản đã quá đông đúc rồi."
"Chỗ để họ ở thì có, nhưng diện tích mọi người có thể canh tác thì thực sự có hạn."
"Theo ta được biết, rất nhiều người phương bắc chạy nạn, kỳ thật trong lòng họ đều không muốn rời bỏ quê hương, nếu có thể làm cho phương bắc an toàn, có lẽ họ sẽ bằng lòng quay về."
Dạ Tu Mặc gật đầu nói: "Hiện tại chúng ta đang bố trí quân ở phương bắc, còn có thuốc nổ và khinh khí cầu. Khương Nhân không dám tùy ý xâm chiếm, an toàn đầy đủ."
"Ngày mai ở trên triều, chàng truyền đạt chuyện bách tính di cư quay về phương bắc, để các thành chủ thúc đẩy chuyện này."
"Đối với những người đồng ý di chuyển về phương bắc, ruộng đất bọn họ hiện có trong tay sẽ được giao lại cho triều đình, sau đó sẽ cấp cho bọn họ một khoản tiền."
"Về phần ruộng đất bị thu hồi, có thể bán cho thương nhân giàu có, khoản chi phí này sẽ gần như bằng nhau”.
Sau khi Cố An Nhiên suy nghĩ kĩ, mới nói với Dạ Tu Mặc chuyện này.
Dạ Tu Mặc dịu dàng hôn lên trán Cố An Nhiên: "Ta biết rồi, nàng ngủ sớm đi, cũng muộn rồi."
Cố An Nhiên đứng dậy, đi đến nằm xuống giường, nàng chưa bao giờ dễ mệt mỏi như lúc này.
Ngày hôm sau, Cố An Nhiên an tâm chìm vào giấc ngủ. Dạ Tu Mặc cùng Cố Thẩm Diệp đồng thời xuất hiện ở triều đình.
Lý đại nhân là người đầu tiên hỏi: "Bây giờ đã giành lại được đất đai ở phương bắc, vậy bệ hạ định như thế nào?"
Dạ Tu Mặc nhàn nhạt nói: "Thúc giục dân phương bắc trước đây trở về lại phương bắc."
Lý đại nhân có chút bối rối nói: "Nhưng, bọn họ không phải vào phương nam làm ăn, thì cũng đã được phân chia đất đai rồi, muốn bọn họ quay về lại, sợ là sẽ khóil"
"Dù sao thì cũng không có ai muốn sống lang bạc kỳ hồ. Hơn nữa, phương bắc có lẽ cũng không hoàn toàn an toàn.”
Dạ Tu Mặc nói: "Người chịu quay về phương bắc sẽ được cấp ruộng đất dựa theo đầu người."
"Hơn nữa, ruộng đất ở phương nam sau khi được triều đình thu hồi, họ sẽ được cấp thêm tiền."
"Cơ hội, chỉ có một lần này thôi."
Nhóm Lý đại nhân đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Dạ Tu Mặc.
Phải biết rằng, lúc này ở nước Tuyên, số lượng tá điền ở phương bắc là nhiều nhất, họ làm việc đến cạn kiệt sức lực cũng chỉ có thể sống tạm qua ngày.
Nếu gặp phải thiên tai, thì bọn họ sẽ phải chết đói.
Nhưng nếu phương án của Nhiếp Chính Vương được thực hiện, nhiều tá điền sẽ có thể sở hữu ruộng đất của riêng mình và không còn phải nhìn sắc mặt người khác để kiếm sống nữa.