Chương 869: Địch Ý (2)
Chương 869: Địch Ý (2)Chương 869: Địch Ý (2)
Hơn nữa, việc chia đất theo đầu người thực sự có lợi cho người dân bình thường.
Ít nhất, bọn họ sẽ không còn phải vì không có tiên mua ruộng đất, mà gia đình vừa đông người lại vừa không có gì để ăn.
Dạ Tu Mặc thấy không ai có ý kiến gì nên tiếp tục nói: "Về vấn đề an toàn ở phương bắc, đó không phải là điều các ngươi cần lo lắng."
"Ta đã phái binh lính trấn giữ ở biên giới, bọn chúng sẽ không dám tùy tiện xâm chiếm."
Lúc này chúng đại thần mới đồng thanh nói: "Vâng, Nhiếp Chính Vương điện hạ, thần nhất định sẽ dùng toàn bộ sức lực thúc đẩy phương án này."
Sau khi thảo luận xong vấn đề quan trọng này, các đại thần lại cùng Cố Thẩm Diệp thảo luận một số chuyện vặt thường ngày.
Trước khi bãi triều, Lý đại nhân và Trương Ngự Sử do dự muốn nói nhưng lại thôi.
Sau cùng, ân cần hỏi: "Bệ hạ hiện tại sức khỏe có ổn không?"
"Nàng không sao.' Dạ Tu Mặc lạnh lùng đáp một câu, đứng dậy rời khỏi buổi thượng triều, đi ve phía Hàm Chương cung.
Cố An Nhiên ăn sáng xong, đang nằm phơi nắng trên Loan đài bên ngoài tẩm điện, một tổ chim trên cây hải đường bên cạnh Loan đài bị gió thổi rơi xuống, cũng may mà trứng bên trong không bị vỡ.
Thấy vậy trong lòng Cố An Nhiên cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều vì nàng cũng sắp làm mẫu thân. Nàng cúi xuống nhặt tổ chim lên, muốn đặt nó lại trên cành cây hải đường.
Nàng lấy vuốt hổ bay ra cố định trên cây một cách quen thuộc, một tay mượn lực từ vuốt hổ bay, tay kia cẩn thận cầm tổ chim.
Cuối cùng nàng đã thuận lợi đặt tổ chim lại trên cây hải đường.
Không may, một lòng bàn chân của nàng bị trượt, hai tay không giữ vững được nên cả người ngã về phía sau.
Khi Dạ Tu Mặc trở lại Hàm Chương cung, nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Hắn sợ đến mức tim gần như nhảy ra ngoài.
"An An... cẩn thận."
Nói xong, cũng không quan tâm trong cung còn có cung nữ hay nữ quan, hắn thi triển khinh công nhanh chóng bay về phía Cố An Nhiên.
Chẳng qua, suy cho cùng thì gần quan được ban lộc.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
"Be hạ, cẩn thận..." Tuân Thu Anh lo lắng hô lên, dùng khinh công bay đến đón được Cố An Nhiên.
Nàng ấy ôm Cố An Nhiên vào lòng, đáp xuống đất vững vàng.
Dạ Tu Mặc dưới gốc cây còn làm động tác đỡ người, nhưng không thành công.
Cố An Nhiên: Nàng luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái!
"Khụ, khụ, khụ, Thu Anh, ngươi thả xuống đi!"
Lúc này Tuân Thu Anh mới phản ứng lại, nàng ấy đặt Cố An Nhiên xuống đất hết sức thận trọng và dịu dàng.
Dạ Tu Mặc nhìn Tuân Thu Anh với ánh mắt dò xét khó mà nhận ra và... địch ý
Do có nhiều chính sách có lợi cho người dân nên một bộ phận lớn người dân từ phương bắc bằng lòng quay trở vê.
Đối với bọn họ mà nói, đất đai phương bắc rộng hơn, bằng phẳng hơn nên họ cũng dễ sinh sống hơn.
Mà chế độ thành chủ ở phương bắc và phương nam khác nhau, tuân theo chế độ phủ huyện của nước Tuyên, những quan viên nhậm chức cũng được Cố An Nhiên lựa chọn cẩn thận.
Mặc dù bản tính, tính cách bọn họ khác nhau nhưng trong lòng họ đều có chung một tâm niệm: vì nước vì dân.
Ngay cả Trương Ngự Sử cũng cảm khái, lúc trước Be hạ nhất quyết chọn một nhóm người kế tục ưu tú từ dân chúng, đây thật là một bước đi rất sáng suốt.
Bởi vì lần này đi phương bắc đã có rất nhiều quan viên cấp cơ sở, chính là do những người này giữ chức.
Hầu hết bọn họ đều làm việc chăm chỉ, kì thực họ đã giúp đỡ các quan chức địa phương đến phương bắc rất nhiều.
Sau khi thúc đẩy người dân chuyện trở về xong, Cố An Nhiên viết một lá thư, tính toán phái người đi Tây Chiêu.
Đã đến lúc mở rộng biên mậu.
Tuy nhiên, Lễ Bộ Thượng Thư đã tìm đến Cố An Nhiên nói rằng Tây Chiêu đã gửi quốc thư đến, vài ngày nữa, Thái tử Tây Chiêu và Thập hoàng tử sẽ cùng một nhóm sứ thần đến Nam Nguyệt quốc.
Cố An Nhiên vung tay lên, chuẩn.