Chương 873: Sao Ngươi Dám Lỗ Mãng “
Chương 873: Sao Ngươi Dám Lỗ Mãng “Chương 873: Sao Ngươi Dám Lỗ Mãng “
Khi hỏi, ánh mắt của nàng dường như rơi xuống người Thập Thất công chúa Tây Chiêu.
Trương Ngưng chính là nữ quan bên cạnh nàng, cho dù là quý phu nhân hay các tiểu thư cũng không dám vô lễ với nàng ấy, ngay cả các đại thân của triều đại trước. Ngoại trừ lão tử nàng, những người khác đều khách khí với nàng ấy.
Từ trước đến nay Trương Ngưng không phải là người bấm bụng chịu, vì vậy nàng ấy kể lại đầu đuôi gốc ngọn: "Bệ hạ, công chúa Tây Chiêu đi đường không cẩn thận đụng phải thần, nhưng nàng ấy lại rất ngang ngược bắt thần phải xin lỗi."
Thần không làm gì sai nên không xin lỗi, ai ngờ công chúa Tây Chiêu lại tát thần ngay tại chỗ.
Cố An Nhiên lạnh lùng liếc nhìn công chúa Tây Chiêu, nhẹ giọng nói: “Công chúa Tây Chiêu thật là có bản lĩnh."
Sau đó, nàng nhìn Trương Ngưng, nói: "Đánh trả"
Ở một mức độ nhất định Trương Ngưng đại diện cho thể diện của nàng và thể diện của Nam Nguyệt.
Cho nên, tuyệt đối không thể để công chúa của nước khác đánh mà không có lí do. Nếu không, Nam Nguyệt quốc của nàng sẽ không thể đứng vững trong mắt các quốc gia khác.
Trương Ngưng cũng không phải là người nhút nhát, nàng ấy lập tức cười vui vẻ nói: "Vâng, bệ hạ, thần tuân chỉ!"
Sau đó, Trương Ngưng nhìn Công chúa Tây Chiêu với vẻ mặt không mấy thiện cảm, rồi vung mạnh cánh tay.
"Bal" Một cái tát, âm thanh vô cùng thanh thúy giáng xuống mặt công chúa Tây Chiêu.
Mặt của công chúa Tây Chiêu liền sưng lên như một cái bánh bao hấp.
Một cái tát này, có thể nói là Trương Ngưng đã dùng hết sức lực, còn về phần mặt công chúa Tây Chiêu sưng đến mức không thể gặp ai, thì nó cũng không nằm trong phạm vi suy xét của nàng.
Vì Bệ hạ đã yêu cầu nàng ấy ra tay nên đương nhiên nàng đã suy xét những vấn đề này.
Thập Thất công chúa Tây Chiêu gần như bị choáng váng trước một cái tát này của Trương Ngưng.
Thập Thất công chúa chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy, lập tức giơ tay định đánh trả lại.
Thấy vậy, Tuân Thu Anh nhanh chóng bước tới, một tay nắm lấy tay phải muốn đánh của nàng, tay còn lại ném về phía khuôn mặt không sưng tay của nàng. "Ba ba ba
Tuân Thu Anh lạnh giọng trách mắng: "Trước mặt bệ hạ mà ngươi dám lỗ mãng sao!"
Tuân Thu Anh tuy là nữ nhân nhưng sức mạnh tay của nàng không hề yếu hơn nam nhân.
Sau khi Công chúa Tây Chiêu bị nàng ấy tát cho mấy cái cái, liền bị chảy máu mũi, nàng ta ôm mặt khóc lóc bỏ chạy.
Mà Cố An Nhiên vốn cau mày thì giờ này cũng thả lỏng.
Bởi vì, dấu tát hai bên mặt công chúa Tây Chiêu cuối cùng cũng cân xứng.
Thập Thất công chúa Tây Chiêu chạy như ruồi bị mất đầu, không cẩn thận đụng phải người khác.
Nàng ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy thái tử ca ca của nàng, nước mắt nàng không thể kìm nén được nữa mà tuôn trào.
"Thái tử ca ca, hu hu, các nàng đều đang ức hiếp ta."
Thái tử Tây Chiêu nhìn thấy khuôn mặt đầu lợn sưng vù của Thập Thất công chúa, trong mắt hắn ta đầy vẻ ghê bỏ.
Tuy nhiên, Thập Thất công chúa lúc này bị nước mắt làm cho nhòe đi, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt thái tử ca ca của nàng ta.
Nhưng mà, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ, hắn ta cũng rất tức giận khi Thập Thất công chúa bị đánh thành như vậy.
Tuy nhiên, hắn ta luôn rất giỏi nhẫn nhịn nên không có biểu hiện gì ra bên ngoài.
"Ngươi bị ai đánh?" Hắn ta ôn nhu hỏi.
Thập Thất công chúa dùng khăn tay lau nước mắt, sau đó nức nở nói: "Ta... ta không biết tên nàng ấy. Ta chỉ biết nàng ấy là nữ quan thân cận của nữ hoàng Nam Nguyệt..."
"Vì sao nàng ấy đánh ngươi?" Thập Thất công chúa còn muốn nói cái gì đó, lại bị thanh âm vội vàng của thái tử Tây Chiêu cắt ngang.
Nàng vốn tưởng rằng thái tử ca ca đang lo lắng cho nàng, nhưng không ngờ thái tử Tây Chiêu chỉ sợ nàng đắc tội với người không nên đắc tội.