Chương 875: Thái Tử Tây Chiêu Biết Thức Thời (2)
Chương 875: Thái Tử Tây Chiêu Biết Thức Thời (2)Chương 875: Thái Tử Tây Chiêu Biết Thức Thời (2)
Trong lời nói của thái tử Tây Chiêu hoàn toàn không có ý trách móc Nam Nguyệt quốc, thậm chí còn tìm lý do để giữ mặt mũi cho hai bên.
Vì vậy Cố An Nhiên xác định Tây Chiếu là một quốc gia có thể thích hợp hợp tác.
Dựa theo tính tình của thái tử Tây Chiêu, chỉ cần có lợi cho đất nước và ngai vàng của mình thì hắn ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nó.
Cố An Nhiên cũng thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa nói: "Nếu đã như vậy, ta sẽ phái thái y giỏi nhất ở Nam Nguyệt chúng ta đến xem cho công chúa một cái."
Nói xong quay đầu nhìn về phía Trương Ngưng nói: "Đi mời Mạt Nương theo thái tử đi gặp Thập Thất công chúa."
Trương Ngưng chắp tay cung kính nói: "Vâng, thưa bệ hạ.”
Thấy mục đích chuyến đi đã đạt được, thái tử Tây Chiêu cũng đứng dậy chắp tay nói: "Đa tạ Nam Nguyệt hoàng, ta không làm phiền nữa."
Trương Ngưng rời khỏi Hàm Chương cung, sau đó theo sát thái tử Tây Chiêu.
Hắn ta mỉm cười ôn nhuận như ngọc, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi đã làm phiền đến đại nhân rồi." Trương Ngung ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đó là bổn phận của ta, thì sao phiền toái cơ chứ?”
"Thái tử điện hạ theo sát, đừng để bị lạc đường."
Thái tử Tây Chiêu cười nói: "Đại nhân yên tâm, ta từ nhỏ trí nhớ rất tốt, không thể lạc được."
"Không biết đại nhân tên là gì?" Thái tử Tây Chiêu hỏi Trương Ngưng.
Trương Ngưng cau mày, nhưng vẫn trả lời: "Ta họ Trương, tên một chữ Ngưng."
Thái tử Tây Chiêu mơ hồ gật đầu, miệng lẩm bẩm bằng thanh âm mà Trương Ngưng có thể nghe thấy: "Thật là một cái tên đẹp."
Trương Ngưng bĩu môi, không biết thái tử Tây Chiêu này có ý đồ gì.
Nàng ấy mới tát muội muội hắn ta một cái, hắn ta cư nhiên nói chuyện như không có chuyện gì.
Vẻ mặt còn tươi cười, loại tâm tư nham hiểm này quá đáng sợ đi!
Trương ngưng cảm thấy bất an, đưa thái tử Tây Chiêu đến chỗ Mạt Nương.
Sau khi Mạt Nương biết toàn bộ sự việc, nàng ấy đã mang theo hộp thuốc di điều trị cho Thập Thất công chúa của Tây Chiêu.
Cuối giờ dậu, tiệc tối ở hoàng cung Nam Nguyệt bắt đầu. Lúc này toàn bộ sảnh tiệc đều được giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng rực, tiếng đàn sáo nổi lên khắp nơi.
Trên bàn ăn, các thị nữ đã mang các món nóng cùng rượu ngon bày lên, còn có một ít điểm tâm ngọt.
Lúc Cố An Nhiên đến nơi, gần như tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ.
Vừa bước vào đại điện yến tiệc, ánh mắt Cố An Nhiên như có như không liếc về phía nhóm người Tây Chiêu bên kia.
Trên mặt Thái Tử Tây Chiêu vẫn là nụ cười vạn năm không đổi, công chúa Tây Chiêu mang khăn che mặt. Dường như là cảm nhận được ánh mắt của Cố An Nhiên, nàng ta lập tức ném cho nàng một cái liếc mắt.
Tuy nhiên, Cố An Nhiên cũng không để ý.
Một công chúa không có đầu óc, cũng không nhấc nổi sóng to gió lớn gì.
Nàng mặc một bộ váy dài phết đất màu đỏ, đội mũ phượng màu vàng, phong thái yểu điệu bước lên bậc thang, ngồi ở vị trí chủ vị.
Mà Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp, hai người một trái một phải ngồi ở hai bên Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên quét mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó hắng giọng nói: "Nếu mọi người đều đã tới đông đủ, vậy thì bắt đầu bữa tiệc đi." Vừa dứt lời, Trương Ngưng vỗ tay, các thị nữ lập tức bưng chén đĩa nối đuôi nhau di vào.
Không bao lâu, bàn ăn trước mắt mọi người đã được các món ăn đầy đủ màu sắc phủ kín.
Trương ngự sử đã ăn qua không ít thức ăn do Trương Ngưng đem từ trong cung về, cho nên khi nhìn đến một bàn đầy đủ màu sắc này, cổ họng nhịn không được trượt lên trượt xuống.
Dù sao thì đồ ăn trong cung thật sự ăn rất ngon nhai
Lý đại nhân nhìn thấy dáng vẻ này của Trương ngự sử lập tức lên tiếng trêu đùa: "Trương đại nhân, gần đây ngài lại chọc giận Trương phu nhân, cho nên ở nhà bà ấy không cho ngài cơm ăn sao?"
"Ha ha ha ha." Những người khác nghe Lý đại nhân trêu chọc, cũng nhịn không được cười ra tiếng.