Chuong 884: Phat Dien (1)
Chuong 884: Phat Dien (1)Chuong 884: Phat Dien (1)
Trên bàn ăn bỗng trầm mặc hồi lâu, Thái tử Tây Chiêu lại hỏi: Nữ Hoàng thích gì nhất?"
"Tiền!" Trương Ngưng không chút do dự trả lời.
Thái tử Tây Chiêu hoàn toàn im lặng vì biết rằng mình có thể không lấy được thông tin gì hữu ích từ Trương Ngưng.
Trên bàn ăn, lại sau một hồi im lặng, Trương Ngưng ngẩng đầu hỏi: "Sau khi mở cửa biên giới, Tây Chiêu muốn mua gì nhất từ Nam Nguyệt?"
Lúc này, Thái tử Tây Chiêu đã không còn kiên nhẫn với Trương Ngưng nữa, hắn giơ chiếc cốc được làm bằng ngọc lưu ly trong tay lên, nói: "Cái ly này dùng làm bộ đồ ăn và đồ trang trí rất đẹp, Tây Chiêu cao quý bọn ta, nhất định sẽ thích."
"Chỉ là ta thắc mắc liệu quốc gia của nàng có sản xuất được nhiều bộ đồ ăn tráng men như vậy không?”
Trương Ngưng không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói: "Sở dĩ men màu đắt tiền là bởi vì hiếm có. Thế nhưng nếu là yêu cầu của Thái tử, ta sẽ báo lại với bệ hạ."
Thái tử Tây Chiêu tiếp tục nói: "Người Tây Chiêu bọn ta cũng thích tất cả các loại mã não và đá quý, nhưng đáng tiếc là Nam Nguyệt quốc không sản xuất nhiêu những thứ này. Tây Chiêu phải mua đá quý từ Vô Ngân quốc, Đường đi quả thực rất xa xôi."
Khóe miệng Trương Ngưng khẽ nhếch lên, trong lòng thâm nghĩ, Thái tử Tây Chiêu giả vờ hiền như ngọc, nhưng thực chất là một người đầy toan tính mưu mô, cho nên ngày thường phải diễn kịch như vậy, quả thực rất vất vả đi?
Bữa ăn kết thúc trong sự đối đầu qua lại và dường như không ai chiếm được lợi thế.
Sau khi rời khỏi Tây Phủ Lâu, Trương Ngưng vẫn nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, hỏi: "Điện hạ, tiếp theo ngài muốn đi đâu?"
Thái tử Tây Chiêu không tìm được tin tức hữu ích nào từ Trương Ngưng, tự nhiên cũng không có tâm trạng lảng vảng quanh nàng ấy nữa.
Hắn ta mỉm cười nói: "Hôm nay đi dạo quanh có chút thấm mộệt, ta về trạm quán trước, Trương cô nương nhớ bảo trọng."
Trương Ngưng liền thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy Thái tử điện hạ, không làm phiền ngài thêm nữa."
Nói xong liền dẫn theo nha hoàn, tiễn Thái tử Tây Chiêu rời khỏi Tây Phủ Lâu.
Trên đường trở về trạm quán, cận vệ của Thái tử Tây Chiêu hỏi: "Điện hạ, ngài trước giờ chẳng phải muốn lấy Trương cô nương làm vợ lẽ hay sao?"
"Bây giờ ngài định từ bỏ rồi sao?" Thái tử Tây Chiêu trả lời: "Ta có thể nhận ra rằng Trương Ngưng nàng ta rất ngưỡng mộ và trung thành với Nữ Hoàng Nam Nguyệt."
"Cho dù ta cưới nàng, trong lòng nàng ấy cũng không hướng về Tây Chiêu, thế nên cũng không cần lãng phí thời gian của ta."
Cận vệ của thái tử bày ra vẻ mặt hiểu ý, khẽ gật đầu.
Trong trạm quán, Thập Thất Công chúa đã tỉnh dậy.
Đầu gối của nàng ta tuy đã được chữa trị nhưng vẫn sưng tấy như bánh bao hấp, do ở dưới trời mưa quá lâu, toàn bộ thân thể nàng ta đều trở nên choáng váng khó chịu.
Nếu là trước đây nàng ta khó chịu như vậy thì thái tử đã đến gặp nàng từ lâu rồi.
Nhưng lần này, nàng ta thậm chí còn không nhìn thấy Thái tử đâu.
Cung nữ của Thập Thất Công chúa đưa thuốc lên miệng nàng ta, nói: "Công chúa, nếu uống thuốc này, người sẽ nhanh chóng khỏi bệnh."
Nàng ta liếc nhìn lọ thuốc, dùng một tay gạt đi, lập tức chỗ thuốc đó rơi xuống đất.
"Thái tử ca ca đâu?" Giọng nói của nàng ta khàn khàn, giống như một chiếc chiêng bị gãy.
Cung nữ không dám nói dối, đành phải nói thật: "Thái tử điện hạ nói hôm nay nói muốn đi xem phong cảnh của thành Kính Hồ."
Thập Thất Công chúa nghe vậy, mặt đỏ bừng tức giận: "Ta lại trở nên thế này? Thái tử còn tâm tình thưởng ngoạn phong cảnh sao?"
Lúc này, một cung nữ khác nói: "Nghe nói Thái tử điện hạ muốn cưới nữ quan bên cạnh Nữ Hoàng Nam Nguyệt làm vợ lẽ, hôm nay đã ra ngoài để đi gặp nàng."
Thập Thất Công chúa nghe vậy, cau mày, lẩm bẩm trong miệng: "Bọn họ đều ức hiếp ta..."
"Lấy đồ của ta... hãy đợi xem..."
Các Cung nữ bối rối nói: "Cong chúa, người đang nói cái gì vậy?"