Chương 891: Hiệp Định Thương Mại Xuyên Biên Giới (2)
Chương 891: Hiệp Định Thương Mại Xuyên Biên Giới (2)Chương 891: Hiệp Định Thương Mại Xuyên Biên Giới (2)
Thái tử Tây Chiêu nhất thời không đồng ý, nhưng sứ thần bên cạnh hắn cảm thấy rất có lợi.
Cố An Nhiên nháy mắt với Thái tử Tây Chiêu, hắn ra điều hiểu ý, cầm một cây đèn hoa mẫu đơn bước tới, giả vờ cùng Cố An Nhiên xem thử.
Khi đến gần, Cố An Nhiên thấp giọng nói: "Thật ra, thái tử có thể trả cho ta 60% giá thị trường."
Thái tử Tây Chiêu liếc nhìn sứ thần, ngay lập tức cười rạng rỡ nói: "Đối với loại men màu chất lượng cao như vậy, giá thị trường là 80%. Tây Chiêu bọn ta thực sự đã kiếm được một món hời lớn."
"Đa tạ Bệ hạ hào phóng!" Thái tử Tây Chiêu bày to lời cảm tạ chân thành.
Dù sao, với ý của Cố An Nhiên, một phần tiền trong ngân khố sẽ rơi vào túi riêng của anh ta.
Cố An Nhiên nói thêm: "Nghe nói người dân Tây Chiêu thích các sản phẩm mã não và đá quý. Cách đây không lâu, người của ta đã đào một mạch chứa rất nhiều đá quý, ta lệnh cho người làm đồ trang sức. Thái tử điện hạ cũng sẽ xem qua không?”
"Nhất đỉnh phải xem rồi!" Thái tử Tây Chiêu không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền. Một lúc sau, những cung nữ mang lưu ly màu đi xuống, một nhóm cung nữ mới mang theo các loại trang sức khác đi lên.
Trong khay của họ có ngọc trai, hông ngọc, ngọc bích, ngọc lục bảo và đồ trang trí bằng đá quý với nhiều màu sắc khác nhau.
Trên thực tế, Cố An Nhiên cũng không còn nhớ những ngày trước nàng đã thu thập những thứ này ở đâu nữa.
Nàng mơ hồ nhớ ra mình đã tiếp quản một tòa nhà trang sức, nhưng vật phẩm nhận được từ đó đều là sản phẩm bằng bạc hoặc vàng.
Những viên đá quý trên trang sức không phải là đá tự nhiên và cũng không có giá trị lắm nhưng người xưa có thể sẽ không phân biệt được chúng.
Điều tuyệt vời nhất là những phụ kiện này có hình dáng độc đáo, lạ mắt.
"Quả thực là một cực phẩm, nhưng Vô Ngân quốc luôn có rất nhiều bảo thạch, chúng ta trước đây đều lấy tứ đó về."
"Được, ta vẫn có thể để cho ngươi 80% giá trị của Vô Ngân quốc." Cố An Nhiên nhàn nhạt viết xuống.
Thái tử Tây Chiêu, người lúc đầu còn do dự, đã ngay lập tức đồng ý.
"Vậy cứ làm theo ý của bệ Nữ Hoàng Bệ hạ." Hắn ta vừa nói vừa nở một nụ cười ấm áp. Cố An Nhiên cười nói: "Về phần muối và rượu, đều là những thứ tương đối hiếm thấy, giá quá thấp ta không thể bán cho ngài được."
"Thế nhưng, trà có thể bán cho Tây Chiêu với giá thấp hơn một chút so với giá vừa thương lượng.”
"Ồ, nhân tiện, nếu đất nước của ngài có thể mua được tất cả sản phẩm thủy tỉnh và các loại đồ trang sức bằng đá quý trong kho của ta, ta sẽ tặng ngài một viên ngọc trai thô phát sáng cỡ nắm tay."
Những thứ như vậy có ở khắp mọi nơi trong không gian của nàng, và chúng rất dễ tìm nên nàng rất hào phóng.
Thái tử Tây Chiêu hai mắt trợn to, dù sao Nữ Hoàng Nam Nguyệt lần trước ban cho hắn viên ngọc sáng chói kia để dâng hiến cho phụ hoàng, phụ hoàng rất vui mừng, ban cho hắn rất nhiều quyền lực.
Nếu lần này hắn ta lấy lại được Viên ngọc sáng quý giá đó, ắt hẳn nó sẽ mang lại cho hắn nhiều quyền lực hơn.
Các sứ thần của Tây Chiêu cũng cảm thấy rằng họ đã giành được lợi thế rất lớn khi ký kết hiệp định thương mại biên giới với Nam Nguyệt.
Có viên ngọc quang nguyên thạch quý giá này mang về, cái chết của Thập Thất Công chúa ở Nam Nguyệt sẽ không quá khó giải thích. Hơn nữa, bọn họ cũng thu được rất nhiều lợi ích cho Tây Chiêu.
Năm ngày sau, Cố An Nhiên tiễn biệt Thái tử Tây Chiêu vui vẻ cùng sứ giả của hắn ta trở về nước, sau đó liền uể oải tựa người vào chiếc ghế dài dưới gốc cây táo trong Hàm Chương Cung.
Dạ Tu Mặc ngồi bên cạnh nàng, bóc vỏ nho tươi cho nàng ăn.
Sau khi Cố Thẩm Diệp sắp xếp ổn thỏa công việc của mình, cuối cùng hắn cũng có thời gian đến thăm Hàm Chương Cung.