Chương 907: Chẳng Le Cơm Trong Cung Không Ngon À? (1)
Chương 907: Chẳng Le Cơm Trong Cung Không Ngon À? (1)Chương 907: Chẳng Le Cơm Trong Cung Không Ngon À? (1)
"Nhưng ta đã ga cho chàng rồi... Cố An Nhiên có hơi bất đắc dĩ.
"Cho nên... ta đã không còn mong cầu gì nữa." Dạ Tu Mặc trầm giọng nói.
Cố An Nhiên chỉ cảm thấy mình được hời, trong lòng kêu gào gia hỏa tốt.
Dạ Tu Mặc này là muốn giao nộp toàn bộ tiền riêng của mình sao?
Hai người Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên đang trò chuyện với nhau trong hoàng cung Nam Nguyệt thì ở bên kia, trong phòng khách ở Vương phủ của Cố Thẩm Diệp cũng sôi nổi hơn bao giờ hết, Tiểu công chúa lại đang ríu rít không ngừng, tạo thêm sinh khí cho Vương phủ vẫn luôn ngột ngạt này.
Ngày hôm sau, công chúa Hoa Duyệt tỉnh dậy trong phòng chính của Vương phủ.
Việc đầu tiên nàng ấy làm sau khi tỉnh lại chính là đi tìm Cố Thẩm Diệp.
Nhưng tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Cố Thẩm Diệp.
Quản gia hơi áy náy nói: "Công chúa điện hạ, điện hạ nhà chúng ta đã lên triều rồi, trong nửa tiếng sẽ không trở về, người cứ tùy tiện nhé."
"Điện hạ đã đặc biệt dặn dò ta, nếu như người cảm thấy buồn chán, người có thể đi dạo phố mua sắm, thích cái gì thì mua cái đó."
Công chúa Hoa Duyệt không để ý mà xua tay.
Lúc này, có a hoàn thì thâm vào tai quản gia mấy câu.
Quản gia nhìn công chúa Hoa Duyệt nói: "Công chúa theo ta đến phòng khách, điện hạ nhà chúng ta đã sai người chuẩn cho người chút đồ vật."
Nói đến đây, công chúa Hoa Duyệt hứng thú bừng bừng mà di theo quản gia.
Đến phòng khách, quản gia chỉ vào bàn nói: "Mời Công chúa xem."
Công chúa Hoa Duyệt nhìn chiếc bánh ngọt phiên đường lục ngạc mai trên bàn, trong mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ.
Nàng ấy mong đợi hỏi: "Đây là... cho ta à?"
Vẻ mặt quản gia cũng vui tươi hớn hở đáp: "Vâng, thưa Công chúa điện hạ."
"Đây... thật sự là ca ca xinh đẹp bảo các ngươi chuẩn bị sao?" Công chúa Hoa Duyệt có hơi không chắc chắn hỏi.
"Đúng vậy, đây là do điện hạ chúng ta đặc biệt dặn dò." Quản gia cực kỳ chắc chắn nói.
Dù sao thì ông ta cảm thấy Cố Thẩm Diệp có cô độc đến già hay không còn phải xem lúc này.
Mắt Công chúa Hoa Duyệt lấp lánh nhìn quản gia: "Ta biết rồi! Ngươi thay ta cảm tạ hắn."
Con ngươi trong mắt quản gia đảo mấy cái, nói: "Cái này... Công chúa có thể đợi điện hạ trở về rồi tự mình cảm tạ."
Công chúa Hoa Duyệt nghiêm túc suy nghĩ nói: "Cũng đúng, vậy ta biết rồi!"
"Ta muốn dùng phòng bếp, đích thân làm mấy món sở trường cho ca ca xinh đẹp ăn." Nàng ấy nhìn quản gia, rất tự nhiên nói.
"Vậy thì tốt quá!" Quản gia mỉm cười ấm áp, một khuôn mặt già nhăn thành đóa hoa cúc.
"Công chúa đợi một lát, để ta sai người dọn dẹp nhà bếp." Nói xong, ông ta nhanh chóng đi về phía phòng bếp.
Dù sao thì việc phụ nữ nấu những món sở trường của mình cho đàn ông, ý tứ thế này hẳn là cũng rõ ràng rồi.
Tiểu công chúa vẫn luôn thích điện hạ nhà ông ta, lần này xem điện hạ phản ứng như thế nào.
Một người hầu trẻ đi theo sau quản gia cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Quản gia đại nhân, ngài nói xem nếu Tiểu công chúa không biết nấu cơm thì phải làm sao?"
"Vậy không phải là hỏng việc rồi sao?" Tên hầu hơi lo lắng.
Quản gia nghe vậy, lúc đầu hơi giật mình, sau đó tự tin mù quáng nói: "Không thể nào, ngươi nhìn Tiểu công chúa đó, nói rất ung dung, trên mặt không vẻ nào là xấu hổ, vừa nhìn là biết thành thạo rồi."
Trong lòng tên hầu nhẹ nhõm hơn mấy phần: "Quản gia đại nhân nói phải."
Công chúa Hoa Duyệt mang chiếc bánh ngọt phiên đường về chỗ mình ở, nhưng nàng ấy nhìn chiếc bánh ngọt đẹp như tranh vẽ hồi lâu lại không nỡ ăn.
Thị nữ nhắc nhở: "Công chúa, lần trước ở tiệm bánh ngọt, chủ tiệm đó không phải nói bánh ngọt rất dễ chảy sao?"
"Cái này e là không để được, người vẫn nên ăn nhanh đi." Thị nữ trẻ cũng nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, ánh mắt sáng ngời.
Thực ra, chiếc bánh ngọt này không quá giống với bánh thông thường, vẫn có thể để được nhưng chủ tớ hai người đều không hay biết.