Chương 908: Chẳng Le Cơm Trong Cung Không Ngon À? (2)
Chương 908: Chẳng Le Cơm Trong Cung Không Ngon À? (2)Chương 908: Chẳng Le Cơm Trong Cung Không Ngon À? (2)
Vậy nên chiếc bánh phiên đường lục ngạc mai này bị chủ tớ hai người ngươi một miếng ta một miếng ăn rồi.
Thị nữ không hiểu hỏi: "Công chúa, có rất nhiều cách để cảm ơn Nhiếp chính vương điện hạ, sao người lại chọn nấu ăn cho ngài ấy?"
Công chúa Hoa Duyệt có vẻ hoài niệm nói: "Ngày trước, khi mẫu hậu còn sống cũng thường xuống phòng bếp nấu cơm cho phụ vương."
"Mà lần nào phụ vương ăn những món ăn do mẫu hậu làm cũng đều hết lòng yêu thích."
"Ta... cũng muốn ca ca xinh đẹp có thể yêu thích."
Thị nữ cúi đầu, lấy hết can đảm nói: "Nhưng Công chúa, từ nhỏ đến lớn người chưa từng vào bếp, người biết nấu ăn sao?"
Công chúa Hoa Duyệt tự tin nói: Đương nhiên! Ngày trước lúc mẫu hậu làm cơm cho phụ vương ta đều có mặt, nhìn không khó đâu."
"Ta thông minh như vậy, đương nhiên vừa nhìn là hiểu rồi."
Thị nữ mở miệng, muốn nói điều gì đó lại không dám nói ra.
Công chúa Hoa Duyệt nói: "Nhưng mà ta không biết nhóm lửa, cái này ngươi biết không?"
"Biết ạ." Vẻ mặt thị nữ chắc chắn.
Công chúa Hoa Duyệt vỗ vai thị nữ, vô cùng tự tin nói: "Vậy thì không cần lo lắng."
Sau khi chủ tớ hai người ăn xong chiếc bánh ngọt phiên đường, lại đi dạo một vòng quanh vương phủ rộng lớn thì cũng sắp đến giờ bùng bữa trưa.
Chủ tớ hai người họ vào phòng bếp, lại từ chối người trong phòng bếp giúp đỡ, đuổi hết ra ngoài.
Công chúa Hoa Duyệt mỉm cười nói: "Đây chính là món ngon sở trường của mẫu hậu ta, đều là bí truyền, không cho các ngươi xem."
Nói xong, quản gia và nhóm người hầu của phủ Nhiếp chính vương càng thêm tò mò.
Bọn họ đều cực kỳ nghe lời, tránh xa phòng bếp.
Thị nữ của Công chúa Hoa Duyệt, dưới sự chỉ huy của nàng ấy, rửa sạch tất cả nguyên liệu mà công chúa nhà mình cần đâu vào đấy.
"Công chúa, bây giờ có thể nhóm lửa được rồi chứ?" Thị nữ hỏi.
Lúc hỏi câu này, trong lòng thị nữ có hơi thấp thỏm, dù sao nàng ta cũng không phải là tạp dịch, từ nhỏ đã được đào tạo làm đại cung nữ bên cạnh công chúa, chưa từng làm chuyện như thế này. "Ừ, có thể rồi, động tác của ngươi nhanh hơn chút nữa.' Công chúa Hoa Duyệt thúc giục có phần gấp gáp.
"Vâng... vâng ạ... Thị nữ hơi chột dạ đáp một tiếng.
Sau đó, tay cầm ống thổi lửa và một ít cành khô để chuẩn bị đốt lửa, trong chốc lát khói dày đặc cuồn cuộn trong phòng bếp nhưng lửa lại không nổi lên.
"Khụ khụ khụ... Công chúa Hoa Duyệt không ngừng ho khan.
Nàng ấy khẽ cau mày đẹp, hỏi: "Chuyện gì thế? Lửa vẫn chưa lên à?"
Thị nữ nói: “Công... Công chúa, trước đây nô tì chỉ nhìn lão ma ma ở phòng bếp nhóm lửa, nhìn thì cực kỳ đơn giản, nhưng..."
Công chúa Hoa Duyệt tự tin nói: "Van đơn giản mà, ngươi đi ra, ta tự làm."
Nói xong, lấy ống thổi lửa từ tay thị nữ rồi tự mình ngồi xổm xuống nhóm lửa.
Khó khăn vô cùng, mấy cành khô đó cháy rồi, nhưng vừa thêm củi vào thì ngọn lửa lại tắt ngóm, khói dày liên tục bốc ra.
Chủ tớ hai người bị hun đến mức rơi đầy nước mắt, không ngừng ho khan.
Thị nữ lo lắng nói: "Công chúa, hay là chúng ta nói với người của phòng bếp, để bọn họ tới giúp." Công chúa Hoa Duyệt không cần suy nghĩ liền từ chối: "Vậy sao được chứ? Mặt mũi của bổn công chúa để chỗ nào?"
Dù sao thì cũng đã nói khoác rồi.
Vậy nên, chủ tớ hai người cố gắng tập trung nghiên cứu trong phòng bếp.
Vẻ mặt của người của phòng bếp đang đứng nhìn từ xa kỳ quặc, dè dặt đề nghị: "Tổng quản, e là có gì đó không ổn."
"Sao nhóm lửa lại có khói lớn như vậy? Hay là chúng tôi đến giúp, miễn cho xảy ra chuyện gì không thể giải thích."
Tổng quản lại nói: 'Nếu Công chúa đã dặn dò thì chúng ta cứ nghe theo, có vấn đề gì ngài ấy tự nhiên sẽ gọi đến giúp."
"Nhưng mà sai mấy người đi lấy mấy xô nước, hầu ở ngoài cửa bếp là được."
"Lại sắp xếp thái y tới hâu đó, phòng ngừa không may."
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc, quản gia lại nhìn không chớp mắt vào phòng bếp.