Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 909 - Chương 909: Làm Không Te, Lần Sau Đừng Làm Nữa (1)

Chương 909: Làm Không Te, Lần Sau Đừng Làm Nữa (1) Chương 909: Làm Không Te, Lần Sau Đừng Làm Nữa (1)Chương 909: Làm Không Te, Lần Sau Đừng Làm Nữa (1)

Mà trong hoàng cung Nam Nguyệt, cũng sắp đến giờ chuẩn bị bữa trưa, Cố An Nhiên chống đầu hỏi: "Ca ca, hôm nay huynh muốn ăn gì? Muội sai phòng bếp làm cho huynh."

Cố Thẩm Diệp lại từ chối: "Hôm nay ta không ở trong cung dùng cơm trưa."

Cố An Nhiên cười gian trá, nhướng mày: "Ôi chao! Cơm trong cung không ngon bằng trong Vương phủ à?"

"Hay là nói, trong Vương phủ có người mà huynh nhớ mong?”

Cố Thẩm Diệp lại cười nói: 'Nhiên Nhiên, đừng nói bậy, đây chẳng qua chỉ là đạo đãi khách mà thôi."

"À -" Cố An Nhiên hiểu rõ, dài giọng đáp một tiếng.

Cố Thẩm Diệp đứng dậy nói: "Chuyện gần như đã giải quyết ổn thỏa rồi, ta về trước đây."

Cố An Nhiên cực kỳ tốt tính vẫy tay với hắn ta, cười tít mắt nói: "Đi đi, đi đi."

Cố Thẩm Diệp dường như không còn vững vàng như trước, bước chân cũng nhanh hơn nhiều.

Đến Vương phủ của mình lại thấy tất cả người hầu trong Vương phủ đều chạy về phía phòng bếp.

Cố Thẩm Diệp cau mày, không hài lòng nói: "Hấp ta hấp tấp như thế là làm cái gì vậy?"

Một tên hầu dừng lại, cung kính hành lễ: "Hồi bẩm Nhiếp chính vương, chỗ phòng bếp hình như cháy rồi ạ."

Nghe thấy phòng bếp cháy, Cố Thẩm Diệp cũng chỉ khẽ cau mày.

"Vậy còn không khẩn trương qua giúp đỡ? Đừng để ai bị thương."

Tên hầu đó gật đầu nói: "Đúng vậy, Nhiếp chính vương, nghe nói Công chúa Vô Ngân quốc đó cũng ở bên trong."

"Và...

Tên hầu đó còn chưa kịp nói xong, Cố Thẩm Diệp đã vội vàng đi về phía phòng bếp.

Để tên hầu lại đó với vẻ mặt khó hiểu.

Đến khi Cố Thẩm Diệp vội vội vàng vàng tới phòng bếp, lại phát hiện căn bản không dập lửa, quản gia đang đứng ở bên ngoài quan sát.

"Các ngươi đang làm cái gì? Còn không đi vào giúp đỡ?" Cố Thẩm Diệp trầm giọng nói.

Sau đó, tự mình dẫn đầu lên trước vài bước, đẩy mở cửa bếp.

Vừa mở cửa ra, một làn khói dày đặc ập vào mặt, theo sau là giọng nói lanh lảnh như chim sơn ca của Công chúa Hoa Duyệt.

"Ca ca xinh đẹp, huynh về rồi!"

Cố Thẩm Diệp che miệng mũi, hỏi: "Nàng ở trong bếp làm gì? Mau ra ngoài."

Công chúa Hoa Duyệt tươi cười đi tới trước mặt Cố Thẩm Diệp: "Ta nấu cơm cho huynh đấy, sắp xong rồi."

Nét cười của nàng ấy trong veo, nhưng trên mặt lại có vài chỗ dính vết đen, giống như một con mèo hoang nhỏ.

Cố Thẩm Diệp lấy khăn tay ra đưa cho Công chúa Hoa Duyệt: "Nàng lau đi."

Công chúa Hoa Duyệt mỉm cười nhận lấy khăn tay của Cố Thẩm Diệp, bối rối lau mặt mình một lượt.

Trong bếp không có gương nên vốn không biết chỗ nào chưa được lau sạch.

Cố Thẩm Diệp bất đắc dĩ thở dài một hơi, cầm lấy chiếc khăn tay trong tay Công chúa Hoa Duyệt, cẩn thận lau cho nàng ấy.

Nhưng khi lau mặt cho Công chúa Hoa Duyệt, Cố Thẩm Diệp hơi ngẩn ra.

Hắn ta thật sự chỉ vì mối bang giao giữa hai nước nên mới kiên nhẫn với một tiểu cô nương như vậy sao?

Nhưng, hắn ta nhất thời không tìm thấy câu trả lời. Bởi vì Công chúa Hoa Duyệt lanh lợi đáng yêu, mà người Cố Thẩm Diệp lại khá cao lớn.

Cho nên khi Cố Thẩm Diệp lau mặt cho Công chúa Hoa Duyệt, nàng ấy hơi ngẩng đầu lên.

Một lúc sau, khuôn mặt mèo hoa đó cũng xem như được lau sạch sẽ.

Thị nữ của Công chúa Hoa Duyệt đột nhiên hét lên từ bên trong: “Điện hạ, đồ ăn hình như bị cháy khét rồi..."

Công chúa Hoa Duyệt nhăn cái mũi thẳng, sau khi ngửi thấy mùi khét, vẻ mặt thảm thiết chạy vào trong bếp.

Chốc lát sau, Công chúa Hoa Duyệt bưng một đĩa thức ăn đi ra.

Món ăn không có vẻ gì đặc biệt khó chấp nhận, chỉ hơi tỏa mùi khét.

"Ca ca xinh đẹp ơi, đây là ta làm cho huynh, huynh có muốn nếm thử không?" Nàng ấy ngẩng đầu cười hỏi.

"Thử" Cố Thẩm Diệp buông một tiếng, xoay người đi vào phòng khách.

Công chúa Hoa Duyệt vui vẻ lắc lư đi theo Cố Thẩm Diệp tới phòng khách.

Vẻ mặt quản sự phòng bếp bối rối nhìn quản gia: "Ngài xem, chúng ta có cần chuẩn bị thêm một bữa trưa nữa không?"
Bình Luận (0)
Comment