Chương 915: Xay Ra Chuyện Rồi (1)
Chương 915: Xay Ra Chuyện Rồi (1)Chương 915: Xay Ra Chuyện Rồi (1)
Dạ Tu Mặc vẫn cẩn thận đỡ Cố An Nhiên, đi về sảnh lên triều.
Bởi vì hơi nóng ruột, bước chân Cố An Nhiên hơi nhanh, Dạ Tu Mặc dịu giọng nói: “An An, đi chậm một chút...
"Chuyện đã rồi, việc chúng ta phải làm là thay những người đã khuất thu xếp ổn thỏa cho người nhà."
Đứa trẻ trong bụng không biết là do phản kháng hay do nguyên nhân nào khác mà cứ chuyển động qua lại.
Cố An Nhiên nghe xong lời nói của Dạ Tu Mặc, hơi thả chậm bước chân, ôm bụng bầu từng bước một đi về phía sảnh lên triều.
Vừa tới cửa đã nghe thấy các đại thần đang tranh luận dữ dội.
Ca ca của Công bộ thị lang lúc này cực kỳ bất bình: "Đâu phải không có đường từ Nam Nguyệt đến Tây Chiêu, chỉ là chậm hơn một chút thôi."
"Hao người tốn của để xây dựng một con đường mới, giờ thì tốt rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy."
Trương Ngự sử trừng mắt nhìn người đó: "Ngươi đây là đang nói cái gì vậy? Vốn dĩ do con đường hẹp như thế, sợ vận chuyển một ít lương thực sẽ bị mốc, vận chuyển ít trái cây sẽ bị rữa, vậy thì hiệp định giao thương biên giới chỉ để cho vui thôi sao?"
"Hơn nữa, xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều đau buồn, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến việc xây dựng đường cả."
"Sửa đường xây cầu là chuyện tốt đối với Nam Nguyệt."
Trương Ngự sử ngày thường thích cãi nhau với Cố An Nhiên, nhưng tới thời khắc then chốt, ông ta chưa bao giờ mất kiểm soát, ủng hộ mọi chính sách có lợi cho đất nước và nhân dân do Cố An Nhiên ban hành.
Trương Ngưng cau mày, định dẫn đầu vào sảnh mắng người nọ vài câu, lại phát hiện Cố An Nhiên lắc đầu.
"Để họ nói tiếp." Vẻ mặt nàng không cảm xúc nói.
Sau khi Trương Ngự sử nói xong, Ân Tuần và Nhị Cường một nhóm đại thần lập tức phụ họa: "Đúng, Trương đại nhân nói đúng."
"Tu đường xây cầu quả thực là chuyện tốt, các vị đừng tranh cãi nữa."
Trương Ngự sử tuy không phải là chức quan lớn, chỉ là tam phẩm, nhưng lúc này ở trong triều, người khâm phục ông ta không ít.
Ông ta làm cái gì cũng dám nói, trước nay chưa từng nhẹ lời khi chỉ trích Bệ hạ. Ho thậm chí còn cảm thấy rất thần kỳ, Trương Ngự sử lại có thể sống đến bây giờ, mà quan hệ giữa Bệ hạ và Trương Ngự sử rất vi diệu.
Hình như Bệ hạ cố ý dung túng Trương Ngự sử, để ông ta muốn nói gì thì nói, trước nay chưa từng nổi giận với ông ta.
Cố An Nhiên nghe thấy trong sảnh thượng triều không còn âm thanh nào phản đối việc làm đường nữa mới liếc nhìn Trương Ngưng ra hiệu.
"Be hạ đến -" Trương Ngưng hiểu ý, mở miệng hô lên.
Giọng nói vừa phát ra, sảnh thượng triều vốn hỗn loạn khôi phục sự yên tĩnh.
Các triều thân Nam Nguyệt cuối cùng đã gặp được Nữ hoàng Bệ hạ mà họ đã mấy tháng không gặp.
Cố An Nhiên nâng bước vào sảnh, ngồi xuống ngai rồng phía trên.
"Gặp qua Be hại" Các triều thân đồng thanh hành lễ.
Cố An Nhiên hơi nâng cánh tay, nhẹ giọng nói: "Không cần đa lễ."
Sau đó nàng nói: "Ta đã nghe nói về chuyện xảy ra ở thành Vĩnh Ninh."
Nàng nhìn Lại bộ thị lang nói: "Ngô đại nhân, chuyện của lệnh đệ, ta đã biết, cũng lấy làm tiếc."
"Nhưng, hắn vì Nam Nguyệt ta mà hi sinh, là linh hồn trung thành của đất nước."
"Ta sẽ thu xếp tốt mọi chuyện và vợ con già trẻ hắn để lại, nhất định khiến hắn yên tâm."
Lại bộ thị lang nghe Cố An Nhiên nói xong, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, chột dạ nói: "Be hạ, lời thân vừa nói chắc hẳn ngài đã nghe thấy, thần chỉ vì đệ đệ không còn nữa nên nói năng không suy nghĩ, mong bệ hạ thứ tội."
Cố An Nhiên lại không để bụng mà vẫy tay nói: "Huynh đệ cùng một mẹ sinh ra thì nên như thế"
"Không chỉ có cái chết của Ngô Thượng thư, mà cả những dân phu gặp nạn trong trận sạt lở cũng phải được bồi thường bạc đầy đủ để người nhà vợ con họ không phải lo lắng vê sau."