Chuong 914: Lai Khong Len Trieu (2)
Chuong 914: Lai Khong Len Trieu (2)Chuong 914: Lai Khong Len Trieu (2)
Khi Dai Cuong mua cho Mat Nuong, cung mua cho Cố An Nhiên một con.
Trong lúc ăn trưa, Dạ Tu Mặc trở về cung Hàm Chương.
Cố An Nhiên uể oải dựa vào tháp quý phi, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng nói: "Ta nghe ca ca nói, sáng hôm nay có người không lên triều."
"Lần này, chàng đi làm gì thế?" Nàng hơi bất lực hỏi.
Dạ Tu Mặc lấy ra một con gà quay từ phía sau đặt lên bàn: “An An... nàng ăn cái này không?”
Cố An Nhiên hai mắt sáng lên: "Là gà quay An Lạc Phường! Ta đang nhớ tới mùi vị này đây, không hiểu sao món gà quay do đầu bếp trong cung làm ra lại không ngon bằng của bọn họ."
Dạ Tu Mặc nhếch môi cười nói: "Nếu đã muốn ăn thì ăn nhiều một chút, ăn xong lại xoa bóp cho nàng."
"Không cần đâu." Cố An Nhiên vội vàng xua tay từ chối.
Bởi vì tuy tối hôm qua Dạ Tu Mặc xoa bóp cho nàng nửa giờ, nhưng xuống đất cũng chỉ cảm thấy thoải mái được một lát, sau đó cũng không khác lắm.
"Xoa bóp một chút sẽ thoải mái hơn." Dạ Tu Mặc kiên trì nói.
Cố An Nhiên vốn muốn nói không cần lãng phí công sức như vậy, nhưng thấy Dạ Tu Mặc kiên trì hết năm lần bảy lượt, nàng cũng không nhiều lời.
Nhưng thấy Dạ Tu Mặc hôm nay có vẻ hơi hốc hác, nàng đặc biệt dặn dò: "Buổi chiều chàng không cần ở đây với ta."
"Cứ xử lý chuyện triều chính, không cần phải thức đêm nữa.”
"Ta không sao." Dạ Tu Mặc tỏ ý Cố An Nhiên yên tâm.
"Nhưng chàng tiều tụy rồi, không còn đẹp trai như trước nữa, không sợ ta nạp nam phi sao?" Cố An Nhiên trêu đùa.
Quả nhiên, tươi cười trên mặt Dạ Tu Mặc dần biến mất, thay vào đó là vẻ không hài lòng.
"An An...' Trong giọng nói của hắn mang theo chút tủi thân.
Cố An Nhiên nghe không được nhất là giọng nói này của Dạ Tu Mặc, vội vàng xua tay nói: "Được rồi, được rồi, ta đùa chàng đấy thôi."
"Nhưng mà, chàng thực sự đừng thức khuya nữa, ta sẽ đau lòng."
Lúc này Dạ Tu Mặc mới miễn cưỡng gật đầu.
Cố An Nhiên ăn trưa xong, Dạ Tu Mặc lại xoa bóp cho nàng, nàng cảm nhận rõ ràng kỹ thuật không giống. Kỹ thuật lân này, dường như lần nào cũng ấn vào huyệt vị, cực kỳ thoải mái.
Cảm giác phù thũng ở bắp chân và bàn chân cũng đã tan đi nhiều.
Nàng cười tít mắt nhìn Dạ Tu Mặc: "Xem ra, sáng nay chàng không lên triều, là đi học hỏi cao nhân à?”
Dạ Tu Mặc hơi giật mình: "Hiệu quả rõ ràng như vậy sao?”
"Rất thoải mái?"
Cố An Nhiên gật đầu: "Ừm, rất thoải mái, lại ấn một chút."
Đến giữa tháng chín, do Dạ Tu Mặc thường xuyên xoa bóp cho Cố An Nhiên, phù thũng ở chân nàng dường như đã giảm đi rất nhiều, cảm giác khó chịu khi đi lại cũng đỡ hơn, nàng cũng trở nên thích hoạt động hơn.
Thỉnh thoảng sẽ được Dạ Tu Mặc diu đi dạo ở vườn hoa trong cung của mình.
Một ngày nọ, sắc mặt Cố Thẩm Diệp nặng nề, bước chân vội vã bước vào cung của Cố An Nhiên.
Vốn dĩ Cố An Nhiên muốn trêu chọc Cố Thẩm Diệp mấy câu, hỏi hắn ta vì sao nhiều ngày như vậy không gặp nàng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của hắn ta, lời tới cửa miệng lại nuốt xuống. Cố An Nhiên hiếm khi nhìn thấy sắc mặt Cố Thẩm Diệp như vậy, ân cần hỏi: "Ca ca, đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Thẩm Diệp nói: "Sửa đường ở Tây Chiêu bên kia xảy ra chuyện rồi, núi bên đó xảy ra sạt lở nghiêm trọng.
"Công bộ thị lang chết do bị thương nặng trong vụ lở đất, hai trăm dân phu cũng thiệt mạng."
Cố Thẩm Diệp vừa nói xong, lông mày Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên đồng thời nhíu lại.
Bởi vì con đường đến Tây Chiêu tương đối quan trọng, là tuyến đường thông thương biên giới quan trọng nên Công bộ thượng thư rất coi trọng, đặc biệt phái Công bộ thị lang qua đó, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
"bi, lên triều." Ánh mắt Cố An Nhiên kiên định.
Xảy ra chuyện như vậy, nàng lại trốn trong cung của mình thì hiển nhiên là không thích hợp.
"Được." Cố Thẩm Diệp đáp lại, đi về phía trước.