Chuong 920: Sinh San (2)
Chuong 920: Sinh San (2)Chuong 920: Sinh San (2)
Bởi vì ăn quá nhiều nên đến tận nửa đêm Cố An Nhiên vẫn chưa ngủ được.
Dạ Tu Mặc chỉ có thể đỡ nàng đi trong cung tản bộ cho tiêu cơm.
Tuy nhiên, khi vừa đi đến hoa viên trong cung, Cố An Nhiên đã cảm thấy bụng thắt lại, sau đó có một dòng nước ấm chảy ra.
Nàng nhìn Dạ Tu Mặc nói: "Sợ là ta sắp sinh rồi, hình như nước ối vỡ rồi 7
Dạ Tu Mặc nghe nàng nói vậy, hơi ngơ ra một chút, sau đó ôm Cố An Nhiên theo kiểu công chúa vào trong ngực, nhanh chóng đi về phía cung Hàm Cương.
"An An... đừng sợ, có ta ở đây..."
Cố An Nhiên dựa vào ngực Dạ Tu Mặc cười nói: "Thật ra ta vẫn có thể tự mình đi được."
Dạ Tu Mặc từ chối yêu cầu của Cố An Nhiên: "Ta ôm nàng đi, như vậy mới nhanh chóng trở về cung Hàm Cương."
Nói xong, hắn dùng dị năng tốc độ nhanh chóng xuyên qua cung điện, nhưng bàn tay đang ôm Gố An Nhiên vẫn rất vững vàng.
Chẳng bao lâu sau, họ đã trở lại cung Hàm Cương.
Dạ Tu Mặc đặt Cố An Nhiên lên giường trong tẩm điện, Mat Nương, Cố Thẩm Diệp cùng một đám cung nữ đi vào tẩm điện hỗ trợ.
Một lão mama nhìn Cố Thẩm Diệp cùng Dạ Tu Mặc nói: " Hai vị nhiếp chính vương điện hạ, phòng sinh mùi máu tanh không may mắn, hai người nên đợi ở bên ngoài."
Tu Mặc liếc nhìn vị mama kia rồi nói: "Kéo rèm xuống, làm tốt công việc của mình đi, những chuyện còn lại không đến lượt các ngươi nhiều lời."
Dạ Tu Mặc từ trước đến nay đều nghiêm túc trong lời nói, người trong cung vốn đã sợ hắn, bây giờ hắn lạnh lùng gay gắt nói, bọn họ càng không dám dài dòng nữa.
Tất cả các mama đều im lặng hợp tác với Mạt Nương.
Dạ Tu Mặc nhìn Cố Thẩm Diệp một cái, nói: "Ca, hy vọng An An có thể bình an sinh nở."
"Nếu... Bên ngoài có chuyện gì đều nhờ cả vào ca.
Cố Thẩm Diệp vỗ vỗ vai Dạ Tu Mặc, chỉ vào sau màn nói: "Ngươi vào di có vấn đề gì thì gọi ta"
"Được." Dạ Tu Mặc đáp lại, trực tiếp đi về phía sau tấm màn.
Mama nhìn thấy Dạ Tu Mặc trực tiếp đi vào trong rèm, liền nắm chặt tay Cố An Nhiên, bọn họ cảm thấy đó là điều cấm ky, nhưng lại không dám nói gì.
Có một vị mama đã dũng cảm lên tiếng: "Nhiếp chính vương điện hạ, người tới đây, bệ hạ làm sao có thể an tâm sinh con được?"
Mặc Nương liếc nhìn các mama rồi nói: "Các ngươi không cần phải xen vào chuyện của người khác, cứ làm theo mệnh lệnh của ta là được."
Cuối cùng, phòng sinh lại khôi phục sự yên tĩnh.
Dạ Tu Mặc ngồi ở mép giường, nắm chặt tay Cố An Nhiên hỏi: "An An... Đau không?"
Cố An Nhiên xua tay nói: "Bây giờ ổn rồi."
Mat Nương tiếp lời nói: "Be hạ vừa mới bắt đầu, e rằng sẽ không nhanh như vậy."
Một giờ nữa trôi qua, cơn đau chuyển dạ nối tiếp nhau, Cố An Nhiên vốn kiên nhẫn và mạnh mẽ không nhịn được nắm chặt tay Dạ Tu Mặc.
Dù đang là mùa đông nhưng trán Cố An Nhiên vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Trong đôi mắt đen của Dạ Tu Mặc đều là sự đau lòng.
Cũng may Cố An Nhiên ngày thường luyện tập rất nhiều, tư thế bào thai chính xác, dưới sự giúp đỡ của Mạt Nương, hai đứa trẻ đều sinh ra thuận lợi.
Nàng sinh một đôi long phượng thai, công chúa ra trước hoàng tử một nén nhang. Lão mama mỗi một tay ôm một hài tử lấy lòng nàng: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nhiếp chính vương, tiểu hoàng tử và tiểu công chúa thỉnh an hai vị."
Cố An Nhiên mệt mỏi mỉm cười, mama đưa tay muốn đưa đứa nhỏ trong tay cho Dạ Tu Mặc.
Dạ Tu Mặc xua tay nói: "Đưa bọn chúng đi tắm rửa sạch sẽ, đi báo bình an với vị nhiếp chính vương bên ngoài."
Mama giật mình.
Trong suốt những năm đỡ đẻ, đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy một người phụ thân không mấy nhiệt tình với con mình như vậy.
Theo lý mà nói, lần đầu làm cha làm mẹ, đáng lẽ phải vui mừng mới phải.
Nhưng lão mama không dám thắc mắc mà ôm đứa bé trên tay đi lau chùi.