Chuong 921: Mot Phan Dai Le (1)
Chuong 921: Mot Phan Dai Le (1)Chuong 921: Mot Phan Dai Le (1)
Sau khi Mat Nương xác nhận Cố An Nhiên không gặp nguy hiểm liền dẫn mọi người ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, trong màn chỉ còn lại Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên.
Dạ Tu Mặc nhẹ nhàng hôn lên trán Cố An Nhiên, trầm giọng nói: "An An... nàng vất vả rồi."
Lão ma ma bế hai đứa bé đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó giao lại cho Cố Thẩm Diệp xem.
Cố Thẩm Diệp nhìn cặp song sinh long phụng mặt mày phấn điêu ngọc trác này, dung mạo dịu dàng hơn rất nhiều, khí tức sắc bén kia cũng biến mất.
Hắn ta vươn tay đón lấy hai đứa bé từ trong tay của lão ma ma, khóe môi dần vương nụ cười.
Đợi đến lúc Cố An Nhiên khôi phục đôi chút, hắn ta liền giao hai đứa bé cho nhũ mẫu rồi đi vào thăm nàng.
Nhân tiện hỏi: "Ngươi đã nghĩ xong tên cho hai đứa nhỏ hay chưa?"
Dường như Dạ Tu Mặc đã sớm nghĩ đến vấn đề này, mỉm cười nói với Cố Thẩm Diệp: "Nữ nhỉ tên là Cố Thư Yểu, nam nhi tên là Cố Đình Tri."
"An An... Nàng cảm thấy hai cái tên này như thế nào?" Dạ Tu Mặc rũ mắt xuống, nhìn Cố An Nhiên đầy tình cảm. Cố An Nhiên lại cảm thấy sao cũng được, xua tay nói: 'Chuyện đặt tên cho con ta đã giao cho chàng từ lâu rồi, chàng đặt cho tên gì thì liền lấy tên đấy."
"Chỉ là không phải ta đã nói một đứa mang họ ta còn một đứa mang họ chàng rồi hay sao? Tại sao bây giờ cả hai đứa bé đều cùng mang họ cố?"
Dạ Tu Mặc cũng cảm thấy không hề gì, nói: "Mặc kệ họ là gì, hai đứa bé đều là con của ta, họ Cố rất hay."
Cố An Nhiên mở miệng muốn nói thêm về chuyện họ của hai đứa bé nhưng lại bị Dạ Tu Mặc dùng ánh mắt ngăn cản.
Cố Thẩm Diệp cũng không can thiệp vào chuyện của phu thê hai người về vấn đề này, mỉm cười hỏi: "Nhiên Nhiên, bây giờ muội cảm thấy như thế nào?"
Cố An Nhiên hơi động đậy thân trên: "Vẫn ổn."
"Có muốn gặp Thư Yểu và Đình Tri một lát hay không?" Cố Thẩm Diệp lại hỏi.
Dù sao thì hai đứa bé vừa mới sinh ra đã bị lão ma ma ôm đi, Cố An Nhiên cũng chưa được nhìn lấy một lần.
"Được, hẳn là bây giờ hai đứa nhỏ cũng đã ăn no rồi, bế hai đứa nhỏ qua đây cho muội nhìn một lát." Cố An Nhiên mỉm cười dịu dàng.
Nhũ mẫu ngồi ở bên ngoài nghe thấy lời của Cố An Nhiên, mỗi người ôm lấy một đứa bé đi đến.
Bé gái được giao vào tay của Cố An Nhiên, còn bé trai được giao vào tay của Dạ Tu Mặc.
Cố An Nhiên cẩn thận từng li từng tí ôm lấy đứa bé mềm mại vô cùng trong tay, cả người nàng đều trở nên dịu dàng không ngờ.
Nàng vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm lên mũi chiếc mũi thanh tú của tiểu khuê nữ, tiểu khuê nữ rất nể tình mà nhìn nàng nở nụ cười.
Nhũ mẫu thấy thế mỉm cười nói: "Quả nhiên là mẫu tử, ban nãy lúc tiểu công chúa ở bên ngoài vẫn luôn khóc nháo, bây giờ vừa nằm trong lòng bệ hạ liền ngoan ngoãn như vậy."
Vị nhũ mẫu còn lại cũng không cam lòng yếu thế mà nịnh nọt nói: "Chẳng phải là thế sao? Hơn nữa tiểu công chúa của chúng ta trời sinh đã vô cùng xinh đẹp."
"Lúc vừa sinh ra trắng trắng mềm mềm, ta đã bế rất nhiều đứa trẻ vừa mới chào đời, tiểu công chúa là người xinh đẹp nhất."
Khung cảnh bên phía Cố An Nhiên vô cùng hài hòa.
Còn bên phía Dạ Tu Mặc lại không hài hòa đến thế, Cố Đình Tri vừa nằm vào tay của Dạ Tu Mặc cả người liền bắt đầu vặn vẹo không yên, cánh mũi cũng run run, thậm chí còn cau mày như ông cụ non. Dạ Tu Mặc có chút không vui xoa xoa đầu Cố Đình Tri nói: "Con đây là ghét bỏ ai thế?"
"Con có tin khi con lớn ta sẽ chỉnh đốn con không?”
Hai chân Cố Đình Tri giật giật, trong đôi mắt to tròn dường như mang theo một tia xem thường.
Rồi sau đó, Dạ Tu Mặc chỉ cảm thấy trên cánh tay mình có một trận ấm áp.
Trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc, hiếm khi có chút lắp ba lắp bắp: "Nó... tè rồi..."