Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 924 - Chương 924: Năm Mới (2)

Chương 924: Năm Mới (2) Chương 924: Năm Mới (2)Chương 924: Năm Mới (2)

Tuân Thu Anh lại càng trực tiếp ngay thẳng hơn: "Bệ hạ, người không thể ăn cay."

"Be hạ, yến tiệc giao thừa đêm nay ta và Thu Anh cũng không có tham gia, thức ăn như vậy người ăn bao lâu ta và Thu Anh cũng bồi người ăn bấy lâu." Trương Ngưng thấy Cố An Nhiên vẫn không vui lên được, liền bổ sung thêm một câu.

Cố An Nhiên thấy bộ dáng như lâm đại trận của hai người Trương Ngưng và Tuân Thu Anh, đành phải bất đắc dĩ buông tha cho ý định này.

Ba người đang ăn được nửa bữa, Dạ Tu Mặc đẩy cửa bước vào: "An An..."

Cố An Nhiên đặt bát đũa xuống, nhìn Dạ Tu Mặc hỏi: "Yến tiệc kết thúc nhanh như vậy sao?"

Dạ Tu Mặc lắc đầu: “Không có, ta về trước ăn cơm cùng nàng.”

"Đồ ăn của ta cũng không ngon bằng đồ ăn trong yến tiệc." Cố An Nhiên nhỏ giọng đích lên án.

Dạ Tu Mặc cũng có chút bất đắc dĩ nói: "Chính là biết không hợp khẩu vị của nàng, thế cho nên ta mới trở vê bồi nàng ăn cơm."

"Thư Yểu cùng cái xú tiểu tử kia đâu?" Dạ Tu Mặc chỉ cần nhắc tới Cố Đình Tri, liền hơi có chút nghiến răng nghiến lợi. "Hai đứa nhỏ đều được uống sữa và đi ngủ rồi." Cố An Nhiên cười khẽ nói.

"An An... Hôm nay nàng có muốn đón giao thừa hay không? Nếu như nàng thấy mệt thì vẫn nên đi nghỉ sớm đi." Hắn nói.

"Đương nhiên là phải đón, ta thân là nữ hoàng của Nam Nguyệt, ta đương nhiên hy vọng trong năm tới, Nam Nguyệt mọi việc đều thuận lợi, dân chúng an khang."

"Được." Dạ Tu Mặc tiến lên vài bước, ôm lấy Cố An Nhiên vào lòng.

Sau bữa tối, Tuân Thu Anh luyện kiếm ở ngoài điện, Trương Ngưng cầm châm tuyến, ngốc nghếch thêu cái gì ở đấy.

Cố An Nhiên cũng cố ý theo học các ma ma, bây giờ đang thêu yếm cho hai đứa bé nhà mình.

Dạ Tu Mặc ở bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng giúp nàng sắp xếp lại sợi chỉ.

Thật vất vả mới đợi đến giờ tý, pháo hoa màu tím nở rộ trong trời đêm, lộng lẫy đến cực điểm.

Ngay sau đó là tiếng pháo nối tiếp nhau, báo hiệu một năm mới đã đến.

Pháo hoa đây màu sắc trên bầu trời không ngừng nở rộ trong thời gian gân nửa khắc, ngay cả Cố Đình Tri và Cố Thư Yểu cũng tỉnh giấc.

Có điều hai đứa bé ngược lại không hề sợ hãi, đôi mắt to tròn nhìn pháo hoa trên bầu trời, trong mắt ngập tràn to mò.

Ngày hôm sau, năm mới bắt đầu.

Trương Ngưng cùng Tuân Thu Anh đã di tới cung Hàm Cương từ sớm, hai người nhất tê đứng thẳng ở trước mặt Cố An Nhiên.

"Tham kiến bệ hạ."

Cố An Nhiên xua tay, ý bảo bọn họ miễn lễ, trêu ghẹo nói: “Ai dô, hôm nay hai người các ngươi đến chúc tết sớm như vậy sao?"

Tuân Thu Anh cùng Trương Ngưng đồng thanh nói: "Kính chúc bệ hạ một năm mới an khang, Nam Nguyệt quốc thái dân an."

Cố An Nhiên nghe vậy, vươn tay cầm lấy hai cái hộp gấm, lần lượt đưa cho Trương Ngưng và Tuân Thu Anh.

"Đây là quà mừng năm mới ta chuẩn bị cho các ngươi, các ngươi mở ra xem thử xem có hợp với tâm ý các ngươi hay không."

Trương Ngưng nghe vậy mở chiếc hộp gấm đỏ Cố An Nhiên đưa cho nàng ấy, bên trong là một bộ chén ngọc lưu ly màu xanh biếc vô cùng tinh xảo.

Trương Ngưng mặc dù xuất thân quý tộc, nhưng lúc này nàng ấy cũng có chút kinh ngạc.

"Be hạ... cái này... cái này quá quý giá."

Cố An Nhiên lại ngăn lại câu nói kế tiếp của nàng ấy, trực tiếp xua tay nói: "Nó hiện tại là của ngươi, không được nhiều lời."

"Đa tạ bệ hại" Trương Ngưng lại chắp tay nói lời cảm tạ.

Tuân Thu Anh mở chiếc hộp gấm màu xanh lam trong tay nàng ấy, bên trong là một viên dạ minh châu còn lớn hơn cả nắm tay nàng.

"Be hạ... Vật này. . ."

Cố An Nhiên cười giải thích: "Thu Anh, ta thấy ngươi hàng ngày thích luyện kiếm vào ban đêm, có viên dạ minh châu này rồi sẽ thuận tiện hơn đôi chút."

"Đa tạ bệ hạ." Tuân Thu Anh nói lời cảm tạ.
Bình Luận (0)
Comment