Chương 929: Tên Thật Của A Ly (3)
Chương 929: Tên Thật Của A Ly (3)Chương 929: Tên Thật Của A Ly (3)
Sau khi phu thê hai người thương lượng xong, lúc này mới hài lòng nghỉ ngơi.
Trong hoàng cung Nam Nguyệt, A Ly đi đến cung Hàm Cương, thân thiết nói: "Be hạ, sức khỏe của người đã bình phục chưa?”
A Ly bây giờ mới hơn mười tuổi, nhưng trải qua hai năm này cậu đã cao thêm không ít, rất có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong.
Cố An Nhiên nhoẻn miệng cười nói: "A Ly, khiến đệ lo lắng rồi, ta gân như đã bình phục như trước cả rồi."
"Có điều ta cứ luôn gọi đệ là A Ly A Ly, có vẻ như không thích hợp lắm, mà đệ từ trước đến nay cũng chưa từng nói với ta tên thật của đệ."
Bởi vì kẻ thù của cậu đã sớm bị tiêu diệt, A Ly cũng không cần phải mai danh ẩn tích nữa, thế nên cậu mở miệng nói: "Nghiệp Tị Khanh."
"Bệ hạ, tên thật của ta là Nghiệp Tị Khanh."
Nói xong cậu liền cầm hai chiếc hộp gấm lớn tiến lên, mở ra dâng cho Cố An Nhiên.
"Trong này có loại nấm linh chi và nhân sâm tự nhiên tốt nhất, chúng tương đối lâu đời, bình thường rất khó gặp."
"Những thứ này là tặng cho bệ hạ bồi dưỡng thân thể." Cố An Nhiên cho Trương Ngung một ánh mắt, ý bảo nàng ấy nhận lấy.
Rồi sau đó mỉm cười cảm ơn: "A Ly có lòng rồi."
Lúc hai người đang nói chuyện, nhũ mẫu đã ôm Cố Thư Yểu đi đến.
Cố Thư Yểu không biết bị làm sao và vẫn cứ khóc mãi, khóc đến nỗi khó thở.
"Bệ hạ, không biết vì sao tiểu công chúa lại không vui, ăn no rồi lại khóc, ta sợ nàng khóc khàn giọng nên mới mang nàng đến đây."
"Từ trước đến nay tiểu công chúa vẫn luôn ngoan ngoãn khi ở trong lòng bệ hạ, ta thật sự không còn lựa chọn nào khác."
Cố An Nhiên cũng biết nhũ mẫu nói thật, không trách cứ nàng ta: "Không sao, ngươi bế nàng qua đây cho ta để ta dỗ nàng."
A Ly nhìn cô bé phấn điêu ngọc trác nằm trong lòng nhũ mẫu, nhất thời không kìm lòng nổi mà hỏi: "Be hạ, ta có thể bế tiểu công chúa một chút được không?”
Cố An Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Được chứ, chỉ là Thư Yểu có chút sợ người lạ, e là nàng sẽ khóc, đệ đừng sợ.
Nhưng nhũ mẫu lại có chút lo lắng nói: "Cái này... bệ hạ, nếu làm như thế chỉ sợ công chúa sẽ khóc dữ dội hơn." Cố An Nhiên xua tay: "Không sao, để A Ly bế một lát."
Nhũ mẫu không còn cách nào khác đành phải giao Cố Thư Yểu cho A Ly.
Cả người A Ly cẩn thận từng li từng tí, thậm chí dáng vẻ còn có chút rón rén đón lấy Cố Thư Yểu, chỉ là động tác có hơi ngốc nghếch.
Cố Thư Yểu vốn còn đang khóc đến tê tâm liệt phế vừa được giao vào tay A Ly vậy mà lại ngừng khóc.
Sau khi sụt sịt mũi vài cái, cô bé nhìn A Ly mỉm cười lần đầu tiên.
A Ly cũng không còn giữ bộ mặt lạnh như băng của trước kia nữa mà nở nụ cười từ tận đáy lòng.
"Con tên là Thư Yểu sao? Cái tên thật dễ nghe."
Thư Yểu còn chưa biết nói, chỉ có thể phát ra những âm thanh bập bệ mà chẳng ai hiểu được.
"Lông mày nhìn giống bệ hạ, cũng rất đẹp, rất hợp với cái tên Thư Yểu này." A Ly khen ngợi.
Ngay cả nhũ mẫu cũng tấm tắc kinh ngạc: "Bệ hạ, ta thật sự không thể nào hiểu nổi tiểu công chúa của chúng ta nữa rồi."
"Vị Nghiệp thành chủ đây căn bản không biết cách bế trẻ con, sao công chúa điện hạ lại cười được nhỉ?"
Cố An Nhiên mím môi mỉm cười, nhưng nàng không nói gì.
Loại vật như khí tràng và lực hấp dẫn giữa người và người này vẫn luôn tồn tại một cách siêu hình.
"Đúng rồi thưa bệ hạ, lần này ta còn chuẩn bị một phần lễ vật cho tiểu công chúa và tiểu hoàng tử nữa."
Nói xong, cậu liếc nhìn người hầu của mình một cái, ra hiệu cho hắn lấy phần lễ vật đã chuẩn bị sẵn ra.
Người hầu lấy từ trong hộp gấm ra một mặt dây chuyền huyết ngọc, A Ly giải thích: "Vật này tặng cho tiểu hoàng tử."
Người hầu lại lấy ra thêm một mặt dây chuyền huyết học càng tỉnh xảo hơn: "Cái này tỉnh xảo hơn một chút, ta tặng cho tiểu công chúa."