Chương 930: Quà Đầy Tháng (1)
Chương 930: Quà Đầy Tháng (1)Chương 930: Quà Đầy Tháng (1)
Cố An Nhiên đều ra lệnh cho Trương Ngưng nhận lấy từng cái từng cái một.
A Ly ở lại trong cung một lát sau đó liền quay vê dịch quán.
Cố Thẩm Diệp cũng vội vàng hoàn thành xong mọi việc, mang theo hai hộp gấm đi đến.
Cố An Nhiên mỉm cười nhìn Cố Thẩm Diệp nói: " Ca ca đến rồi."
Cố Thẩm Diệp cười cười: "Ta vừa với làm xong công chuyện, cháu ngoại của ta vừa đầy tháng, không có lý do gì mà ta không tới tặng quà cho hai đứa nhỏ."
"Ca ca đã tặng nhiều quà lắm rồi, danh sách quà tặng của vương phủ nhiều đến mức muội cũng không đủ kiên nhẫn để đọc hết" Cố An Nhiên nói đùa.
Cố Thẩm Diệp bĩu môi, khoát tay áo nói: "Những thứ đồ kia đều do quản gia chuẩn bị, phần qua lần này là do đích thân ta chuẩn bị đấy."
Nói xong, hắn ta liên lấy ra bộ trang sức gia truyền của Cố gia.
Cố gia trước kia chỉ có ba bộ trang sức có thể được xem là trang sức truyền thừa của gia tộc. Một bộ làm từ hồng ngọc, Cố Thẩm Diệp đã tự mình tặng cho Cố An Nhiên vào đêm trước ngày nàng xuất giá. Bộ lần này hắn ta lấy ra là một bộ trang sức kim cương hồng hoàn chỉnh, trên tay hắn ta vẫn còn một bộ làm bằng ngọc bích.
Hắn ta nhìn Cố An Nhiên và nói: "Bộ trang sức kim cương hồng này là quà đầy tháng cho Thư Yểu”"
Cố An Nhiên nói đùa: "Cái gì cơ? Đình Tri nhà chúng ta không có sau? Nếu như nó biết cữu cữu và phụ thân của nó đều thiên vị, chỉ sợ sau này lớn lên sẽ buồn lắm đấy."
Cố Thẩm Diệp bật cười: "Đình Tri đương nhiên cũng có, chỉ có điều muội biết gia huấn nhà chúng ta rồi đấy, nam hài tử nhất định sẽ không có những món đồ như là trang sức đá quý này."
Hắn ta lấy ra một chiếc súng ngắn: "Cái này là quà ta tặng cho Đình Tri, muội cất đi hộ nó."
"Nam hài tử là phải đầu đội trời chân đạp đất, tương lai của Nam Nguyệt quốc còn phải dựa vào nó chống đỡ đấy!"
Cố An Nhiên có chút kinh ngạc hỏi: "Ca ca như thế này là có ý nghĩ muốn sau này ta sẽ truyền ngôi vị hoàng đế của Nam Nguyệt quốc lại cho Đình Tri sao?”
Dù sao thì trong ấn tượng của Cố An Nhiên, ca ca của nàng từ trước đến nay không phải là loại người trọng nam khinh nữ như vậy.
Cố Thẩm Diệp lắc lắc đầu, mỉm cười giải thích: "Chuyện này do muội quyết định." "Có điều làm hoàng đế cũng không nhất định là chuyện tốt, vừa không có tự do lại vừa mệt mỏi."
"Đình Tri là nam nhi, dù cho sau này có làm hoàng đế hay không, nó đều có trách nhiệm phải gánh vác."
"Cho dù muội muội của nó có trở thành nữ hoàng thì nó cũng nên giống như ta, giúp đỡ chia sẻ gánh nặng với muội muội mình, không phải như thế sao?"
"Phải." Cố An Nhiên vẻ mặt kiên quyết gật đầu.
Dường như Cố Thẩm Diệp nghĩ tới chuyện gì đấy, hỏi: "Muội và Dạ Tu Mặc xảy ra chuyện gì thế?
"Sao lại nói muốn gửi Đình Tri đến phủ của ta để giáo dưỡng?"
"Nếu như ta không quản mấy việc vặt của Nam Nguyệt quốc thì cũng không sao, thế nhưng bây giờ ta sợ tinh lực có hạn."
Cố An Nhiên có chút bất dĩ nhéo nhéo mi tâm, nói: "Ca ca, huynh đừng nghe Dạ Tụ Mặc nói, tiểu tử Đình Tri kia dường như ưa chọc ghẹo phụ thân nó, mấy lời này của chàng ấy là do tức giận thôi."
"Đúng rồi ca ca, chuyện muội nhờ huynh điều tra như thế nào rồi? Biểu hiện của bọn họ có đồng nhất trước sau như một hay không?"
Cố Thẩm Diệp tram mặc một lúc, sau đó nói: "Hầu hết các thành chủ đều biểu hiện khá tốt, bách tính dưới sự cai quản của bọn họ cũng sống tốt hơn nhiều so với thời Tuyên quốc."
"Có điều vẫn luôn có một số người tự cho mình là đúng, tự cho mình là thông minh mà xẻo thịt bách tính."
"Muội tính làm như thế nào?" Cố Thẩm Diệp hạ giọng hỏi.
Cố An Nhiên nheo mắt, thanh âm lạnh lùng nói: "Sinh hạ hai đứa nhỏ, ở trong cung này ngây ngốc quá lâu rồi, nên ra ngoài đi dạo một chút."