Chuong 931: Qua Day Thang (2)
Chuong 931: Qua Day Thang (2)Chuong 931: Qua Day Thang (2)
"Có phải là mấy người bọn họ nghĩ rằng muội không biết giết người nữa hay không?”
Cố Thẩm Diệp đè lại bả vai của Cố An Nhiên, nói: "Muội nghỉ ngơi thêm mấy ngày, ta đi an bài chuyện đi tuần."
"Không.' Cố An Nhiên giơ tay ngăn Cố Thẩm Diệp lại.
"Nữ hoàng từ trước đến nay luôn ở trong hoàng cung của Nam Nguyệt quốc, chưa từng đi tuần."
Cố Thẩm Diệp nhướng mày nói: 'Muội muốn đi trong yên lặng sao? Thật ra không ảnh hưởng gì đâu, bởi vì trên tay của ta còn có chứng cứ phạm tội của bọn chúng."
"Muội chỉ muốn nhìn xem bộ mặt thật sự của bọn họ, nếu như gióng trống khua chiêng đi đến đấy, bọn bọ tìm người diễn trò thì người đáng thương vẫn là bách tính."
"Được, ta đi an bài." Cố Thẩm Diệp đáp lại.
Sau khi tiết nguyên tiêu trôi qua hơn mười mấy ngày, Du Nương đã hết tháng ở cữ trở về bên cạnh Cố An Nhiên, tiếp tục làm nhất đẳng nữ quan của nàng.
Mặc dù chưa tiếp xúc nhiều với Trương Ngưng và Tuân Thu Anh nhưng ba người ở chung với nhau rất hòa hợp. Đến cuối tháng, trong cung truyền ra tin tức thân thể nữ hoàng không khỏe cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Mọi sự vụ trong triều đều giao phó cho Nhiếp Chính vương là ca ca ruột của nữ hoàng đảm nhận.
Về phần vị Nhiếp Chính vương còn lại, nghe nói đang ngày đêm cực nhọc chăm sóc cho nữ hoàng.
Mà giờ phút này, Cố An Nhiên đã rời khỏi thành Kính Hồ cùng với Dạ Tu Mặc đi về phía nam.
Trương Ngưng và Tuân Thu Anh đi theo cạnh nàng, còn Du Nương ở lại trong cung để tránh tai mắt của người khác.
Đoàn người của Cố An Nhiên vô cùng khiêm tốn, không có xe ngựa xa hoa lộng lẫy, chỉ dùng loại xe ngựa bình thường mà các thương nhân hay dùng.
Càng không có người hầu theo thành hàng, chỉ có vài người thân cận.
Những phú thương kia xuất môn đại khái sẽ bố trí như vậy.
Cho nên bọn họ một đường di ra ngoài cũng không thu hút sự chú ý của người khác, cũng coi như an toàn.
Thịnh Nhạc thành là trạm dừng chân đầu tiên của Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc, cũng là nơi mà mỗi Cố Thẩm Diệp nhắc đến bằng ánh mắt rét lạnh.
Cổng thành có binh lính canh trông coi, ngược lại không có gì bất thường, trông giống như những thành trì khác.
Thế nhưng vừa tiến vào trong thành Cố An Nhiên liền phát hiện có một số điểm bất đồng.
Trên xe ngựa, Cố An Nhiên nói với Dạ Tu Mặc: "Chàng có cảm thấy vẻ mặt của bách tính nơi đây thoạt nhìn đều vô cùng chết lặng hay không?"
"Ta cảm thấy biểu tình của bọn họ trông giống như thời kì Tuyên quốc còn thống trị, nhìn qua có vẻ thiếu đôi chút... sức sống?"
Dạ Tu Mặc hơi nghiêng người vén rèm xe ngựa lên quan sát xung quanh, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừm, chúng ta đi tìm khách điếm để ở lại trước đã." Hắn đề nghị.
Cố An Nhiên đè nén suy nghĩ trong lòng, bảo Trương Ngưng tìm một cái khách điếm vào ở.
Nơi bọn họ chọn không phải là nhất đẳng khách điếm lớn nhất Thịnh Nhạc thành, mà bọn họ chọn ở lại một khách điếm tương đối tươm tất.
Trương Ngưng đứng trước quầy nói: "Chưởng quầy, cho ba gian phòng hảo hạng."
Chưởng quây tươi cười hớn hở nói: "Được được, một lượng bạc một ngày, khách quan muốn ở lại mấy ngày đây?"
Trương Ngưng cũng không đáp lời, mà chỉ lấy ra một thỏi mười lượng bạc từ trong hầu bao, đẩy đến trước mặt của chưởng quầy.
"Ở mấy ngày chưa xác định, trả trước mười lượng bạc."
Cố An Nhiên lại khẽ nhíu mày, rồi sau đó hỏi: "Chưởng quầy này, giá này của ngươi có phải hơi cao hay không."
"Khách điếm giống như của nhà ngươi ở An Ấp thành cách vách chỉ có sáu trăm văn tiền một ngày."
Khách điếm cấp bậc như này cho dù là ở thành Kính Hồ cũng không có giá một lượng bạc một ngày, Cố An Nhiên cảm thấy giá cả ở Thịnh Nhạc thành này cao đến mức quá đáng, thế nên mới hỏi một câu.
Chưởng quầy bất đắc dĩ thở dài: "Vậy chỉ có thể nói là An Ấp thành cách vách có một vị thành chủ tốt."
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k