Chuong 933: Thanh Thinh Nhac (2)
Chuong 933: Thanh Thinh Nhac (2)Chuong 933: Thanh Thinh Nhac (2)
"Làm sao những người như chúng ta có thể ăn nổi những thứ đó cơ chứ, ngươi đừng làm khó tổ mẫu của ngươi nữa."
"Còn không phải sao? Người như chúng ta có thể sống sót ở cái thói đời này đã là tốt lắm rồi, làm sao còn dám mong đợi cuộc sống tốt đẹp."
Cố An Nhiên cứ mải nhìn vào bà lão và Cẩu Nhi, chưởng quầy còn cho rằng là Cẩu Nhi đã quấy ray đến nàng.
Hắn ta mỉm cười xin lỗi: "Khách quan, tiếng khóc náo của tiểu hài tử này đã quấy rầy đến ngài rồi, thật sự rất xin lỗi."
Nói xong hắn ta trực tiếp đi thẳng đến chỗ của bà lão và Cẩu Nhi, không kiên nhẫn nói: "Đi đi đi, các người không mua thì đừng có khóc lóc trước quầy hàng của ta."
"Khóc lóc xúi quẩy lắm đấy."
Bà lão mở miệng muốn tranh luận gì đấy, nhưng lại không nói được lời nào, chỉ âm thầm nâng tay lau nước mắt.
Ánh mắt Cố An Nhiên phát lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Ông chủ, cho thêm bốn bát sủi cảo nhân yến."
"Hả?... Có liên!" Chưởng quầy thấy lại có mối làm ăn, cũng không dây dưa với bà lão thêm nữa, một lần nữa đi vào trong bếp. Đứa nhỏ tên Cẩu Nhi kia ngược lại không phát ra âm thanh nào nữa, thế nhưng trong đôi mắt ngây thơ lại tràn ngập ủy khuất.
Nó chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, kéo lấy tay của bà lão: "Nội, con xin lỗi..."
"Con không muốn ăn sủi cảo nhân yến này nữa đâu, chúng ta đi thôi."
Bà lão thở phào nhẹ nhõm, vừa yêu thương lại hổ thẹn vuốt ve đầu Cẩu Nhi: "Cẩu Nhi ngoan."
Thế nhưng Cố An Nhiên lại đứng dậy, đi tới trước mặt của bà lão và Cẩu Nhi.
"Lão nhân gia, ngài dẫn theo tôn nhi của ngài vào trong ngồi đi, bốn bát sủi cảo nhân yến ta gọi vừa rồi là cho mọi người đấy."
Trong mắt bà lão tràn đầy vẻ khiếp sợ: "Việc này... việc này... việc này không hay đâu cô nương à, sủi cảo nhân yến quá đắt đỏ..."
Cố An Nhiên lại không nói thêm, dắt tay Cẩu Nhi đi vào trong quầy hàng rồi ngồi xuống.
"Lão nhân gia, người đừng từ chối."
Bà lão có chút bối rối đi vào theo, trên miệng không ngừng nói mấy lời thật ngại quá, thật ngượng ngùng.
Chỉ trong chốc lát, bốn bát sủi cảo nhân yến đã được đem lên, đặt trước mặt bà lão và Cẩu Nhi.
Cẩu Nhi bưng bát lên bắt đầu ăn ngấu nghiến. Bà lão run rẩy cầm bát lên, chỉ nếm thử một miếng rồi đẩy cả bát về phía Cẩu Nhi.
"Nội không thích ăn thứ này, Cẩu Nhi ăn hết đi nhé.
Thế nhưng rõ ràng Cố An Nhiên nhìn thấy ánh mắt bà lão sáng lên khi được nếm thử món sủi cảo nhân yến.
Trên môi Cố An Nhiên hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, sau khi hàn huyên cùng bà lão một hồi, bà ấy cũng không còn de dặt như thế nữa.
Cố An Nhiên thấy bà dần thả lỏng liền hỏi: "Lão nhân gia, ta không phải là người của Thịnh Nhạc thành, ta một đường từ phương bắc tới đây."
"Chỉ là ta thấy vật giá ở Thịnh Nhạc thành này dường như cao hơn rất nhiều so với những nơi khác."
Bà lão thở dài nói: "Ôi, Thịnh Nhạc thành này của chúng ta ấy à... có lẽ là do chi phí xây dựng cầu đường quá cao, thuế cũng tăng lên rất nhiều."
Cố An Nhiên nheo mắt lại: "Xây dựng cầu đường sao?"
Khoan hãng nói trong Thịnh Nhạc này căn bản không có nơi để xây dựng cầu đường, hơn nữa một khi đề cập đến phương diện này, quốc khố nhất định sẽ rút ra một khoản kinh phí.
Nhưng thành chủ Thịnh Nhạc thành này lại không đề cập đến điều này. Dạ Tu Mặc lại nói: "Nghe nói đương kim nữ hoàng bệ hạ là một vị minh quân, chuyện xây cầu đường này sẽ được phát quốc khố."
Bà lão dừng lại một lúc rồi ngước mắt lên nhìn trời và nói: "Nữ hoàng có lẽ là minh quân, nhưng bầu trời nơi đây lại đen hơn một chút."
Vừa dứt lời, Cẩu Nhi ợ hơi một cái nói: "Nội, con ăn xong rồi."
Dường như bà lão không muốn nói chuyện thêm với đám người Cố An Nhiên nữa, kéo Cẩu Nhi nói: "Cẩu Nhi, cảm tạ vị tỷ tỷ này đi"
Cẩu Nhi cúi đầu trước mặt Cố An Nhiên, chân thành nói: "Đa tạ tỷ tỷ."