Chuong 934: Den Khong Dung Luc (1) Cố An Nhiên lại nhìn về phía chưởng quay của
Chuong 934: Den Khong Dung Luc (1) Cố An Nhiên lại nhìn về phía chưởng quay củaChuong 934: Den Khong Dung Luc (1) Cố An Nhiên lại nhìn về phía chưởng quay của
quán sủi cảo nhân yến nói: "Ông chủ, cân thêm
hai cân sủi cảo nhân yến sống, gói mang lại đây."
"Có liền!"
Sau khi đáp lời, hắn ta liền nhanh chóng gói sui cảo nhân yến vào trong túi giấy dầu rồi đưa cho bà lão.
Lúc đưa qua trên mặt hắn ta còn lộ ra nụ cười rất tươi, mặc dù bản thân hai người này không có tiền, nhưng cũng xem như là thần tài của hắn ta.
Thế nhưng bà lão lại không chịu nhận, chối từ bằng mọi cách: "Cô nương, làm như vậy không được đâu..."
"Chúng ta đã ăn bốn bát sủi cảo nhân yến rồi, đã tốn nhiều tiền lắm rồi. Hai cân sủi cảo nhân yến sống này... làm sao ta nhận được chứ."
Thấy bà lão làm thế nào cũng không chịu nhận, ông chủ có chút khó xử nhìn Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên nhận lấy túi bánh từ tay bà lão, đi tới trước mặt Cẩu Nhi, hơi hạ người xuống.
"Đệ tên là Cẩu Nhi sao? Cái này tặng cho đệ..."
Nhưng Cẩu Nhi cũng không nhận, ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của bà lão.
Cố An Nhiên lại nói: "Những chiếc sủi cảo nhân yến này ta đã trả tiền cả rồi, nhưng ta cam vê cũng không tiện."
"Vừa rồi nội của đệ cũng chưa ăn được bao nhiêu, cầm về để cả nhà đệ đều có thể cùng nhau nếm thử"
Nàng càng nói, Cẩu Nhi lại càng khao khát bao sủi cảo nhân yến kia. Cuối cùng nó quyết định không nhìn biểu tình của bà lão bữa mà chịu đựng áp lực nhận lấy bao sủi cảo nhân yến kia.
Sau khi rời khỏi quầy sủi cảo nhân yến, Cố An Nhiên đi dạo một vòng quanh Thịnh Nhạc thành.
Khu người giàu sống xa hoa lãng phí thành thói, ngợp trong vàng son. Nhưng cuộc sống của lão bách tính bình thường lại giống như thời Tuyên quốc.
Thậm chí còn tồi tệ hơn đôi phần, có lẽ quanh năm suốt tháng cũng không ăn nổi một bữa thịt.
Về tới khách điếm, Cố An Nhiên mệt mỏi cả ngày nằm bò trên giường, Dạ Tu Mặc đang xoa bóp cho nàng.
"An An... tiếp theo đây nàng tính làm như thế nào?" Thanh âm của Dạ Tu Mặc lôi cuốn khác thường.
"Ngày mai, chúng ta đi tới phủ thành chủ thôi." Cố An Nhiên bình tĩnh lại nói.
Kẻ cặn bã như vậy giữ lại thêm ngày nào bách tính sẽ phải khổ thêm ngày đấy.
"Được, ta đi cùng nàng!" Hắn mỉm cười nói. Bởi vì ban ngày quá mức mệt nhọc, Cố An Nhiên đi ngủ sớm, mặc dù Dạ Tu Mặc tràn đầy sinh lực nhưng cũng không làm phiền Cố An Nhiên.
Chỉ ôm nàng vào lòng rồi ngủ thiếp đi...
Hôm sau, phủ thành chủ Thịnh Nhạc thành.
Thành chủ kia cùng nhau đến, sau đó liền cùng đến thiện phòng dùng bữa sáng. Cho dù là bữa sáng nhưng cũng vô cùng xa hoa, đủ loại sơn hào hải vị món nào cũng có.
Ngay cả trong hoàng cung của Nam Nguyệt, trên bàn ăn sáng của Cố An Nhiên cũng chưa bao giờ xa hoa đến thế.
Thế nhưng thành chủ chỉ húp một ngụm cháo hải sản rồi nói: "Mấy món này ta ăn đến phát chán rồi, không có món nào mới mẻ hơn sao?”
Tổng quản của phủ thành chủ vẻ mặt nịnh nọt nói: "Thành chủ, đã phân phó người đi tìm rồi, kì trân dị bảo khắp thiên hạ đều sẽ được thu thập về đây cho ngài, ngài yên tâm."
Sắc mặt thành chủ hơi sáng lên: "Làm việc cho tốt, không thiếu chỗ tốt cho các ngươi đâu."
"Đúng rồi, mang người đến chưa?" Hắn đột nhiên lộ ra ánh mắt đầy dục vọng.
Tổng quản hạ giọng nói: "Tối qua đã mang người đến rồi, vốn dĩ muốn dâng cho thành chủ."
"Nhưng mà nữ nhân kia không biết tốt xấu, cho nên phải tốn công phu dạy dỗ nàng ta một phen, bây giờ hẳn đã ngoan ngoãn rồi."
Thành chủ Thịnh Nhạc thành vẻ mặt không hài lòng nói: "Dạy dỗ? Dạy dỗ như thế nào?"
"Các ngươi đừng khiến nàng ta toàn thân đầy sẹo, như vậy chán lắm."
Tổng quản cười cười: "Thành chủ ngài yên tâm, đương nhiên sẽ không làm ngài mất hứng."
Thành chủ Thịnh Nhạc thành đẩy chiếc bát lên bàn: "Bữa sáng này ăn không ngon, vẫn là mỹ nhân ăn ngon hơn..."
Nói xong hắn ta đi về phía một tiểu viện vắng lặng trong trong phủ của mình.