Chương 940: Giải Quyết Vấn De Nan Giải (1)
Chương 940: Giải Quyết Vấn De Nan Giải (1)Chương 940: Giải Quyết Vấn De Nan Giải (1)
Vừa nhìn bà ấy đã nhận ra nàng chính là người đã cho Cẩu Nhi sủi cảo nhân yến ngày hôm qua.
Vẻ mặt bà ấy kích động nói: "Là nàng, thật sự là bệ hạ... Nàng thật sự là một vị hoàng đế tốt."
Bởi vì tri châu của Thịnh Nhạc thành bị chém đầu, đầu của hắn ta lăn lông lốc trên mặt đất, máu tươi bắn tung tóe lên người các đại nhân khác ở bên cạnh hắn ta.
Mấy người đó biết, nếu không nói ra sự thật sẽ trực tiếp bị chặt đầu, bọn họ cũng biết sổ sách trong tay Cố An Nhiên chính là chứng cứ phạm tội của bọn họ, thế nên bọn họ không giám giảo biện nữa, một đám người tranh nhau khai sạch toàn bộ mọi chuyện bọn họ đã làm.
Sợ nếu bọn họ nói chậm sẽ bị Cố An Nhiên một đao giải quyết ngay tại chỗ.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, những người này cuối cùng cũng lần lượt khai ra tất cả chứng cứ phạm tội của mình một cách rõ ràng rành mạch.
Cố An Nhiên dựa theo mức độ nghiêm trọng của tội trạng, người nên xử quyết thì xử quyết, người nên chịu án tù thì phải chịu án tù.
Xử lý xong xuôi những việc này, những bách tính tụ tập trước cửa vẫn chưa rời đi, mà trong thời khắc Cố An Nhiên bước ra khỏi đại môn của phủ nha, toàn bộ đều tự động quỳ xuống dập đầu cảm tạ nàng.
"Đa tạ bệ hại"
"Đa tạ bệ hạt"
Cố An Nhiên dừng bước, hỏi: "Ngoài những việc mà hôm nay ta xử lý, Thịnh Nhạc thành này còn có vấn đề nan giải nào khác hay không?"
Bách tính của Thịnh Nhạc thành biết nàng thật sự dốc lòng vì dân chúng, cho nên có người sau khi do dự một lát liền quỳ xuống trước mặt Cố An Nhiên.
Một người có vẻ là phú thương nói: "Thịnh Nhạc thành này quả thật cần bệ hạ tương trợ, xin bệ hạ lượng thứ!"
"Ngươi nói." Cố An Nhiên vô cùng kiên nhẫn nói.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Người kia nói: "Thịnh Nhạc thành của chúng ta gần với Vô Ngân quốc, khí hậu nóng bức, nhưng các loại trái cây và rau dưa ở đây đều phát triển rất tốt."
"Ngay cả hoa mầu Thịnh Nhạc thành này của chúng ta cũng có thể thu hoạch ba vụ một năm, chỉ tiếc là thuế má quá nặng, khiến cho người dân không muốn trồng trọt mà thôi."
"Ta quanh năm làm kinh doanh, thường xuyên đi lại rất nhiều nơi, ta cũng biết Vô Ngân quốc đang thiếu những thứ này."
"Chỉ tiếc là vị trí của Thịnh Nhạc thành này có chút hẻo lánh, đường lại nhỏ, mấy thứ này căn bản không thể vận chuyển ra ngoài được."
"Thảo dân nghĩ, nếu như bệ hạ có thể trùng tu cầu đường cho Thịnh Nhạc thành này, để lương thực cùng hoa quả và rau dưa của thành chúng ta có thể bán ra ngoài, vậy thì sinh kế của bách tính trong thành sẽ có hy vọng.”
Cố An Nhiên nghiêm túc nhìn phú thương kia một cái: "Những chuyện mà ngươi nói ta đã cho người đi sắp xếp rồi, ngươi yên tâm đi."
"Vê phần Thịnh Nhạc thành này, ta sẽ phái người đến phụ trách, những chuyện như trước sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Phú thương kia thân sắc trịnh trọng chắp tay nói: "Đa tạ bệ hạ đã lo nghĩ cho bách tính của Thịnh Nhạc thành.”
Cố An Nhiên nhớ lại những lời đã nói với công chúa Hoa Duyệt của Vô Ngân quốc mấy năm trước, nàng lại nói: "Nếu như chư vị tin tưởng lời của ta, bất kể là trái cây, rau củ hay là lương thực đều có thể trồng được. Đợi đến lúc thu hoạch vụ mùa thu, nhất định sẽ không để ngươi phí công vô ích.”
Nói xong, nàng lại nhìn về phía phú thương kia nói: "Việc này ta giao cho ngươi đứng đầu xử lý." "Nếu như việc này làm tốt sẽ có thưởng."
Phú thương nghe thấy thế vui mừng khôn xiết, vừa vui cho bách tính của Thịnh Nhạc thành hôm nay có được tương lai tươi sáng, vừa vui vì việc làm ăn của hắn có lẽ sẽ nhờ lần này mà có bước tiến lớn.
Cố An Nhiên giao cho vị phú thương này đứng đầu xử lý sự tình, bách tính cũng không hề có ý kiến.
Bởi vì vị phú thương này là một phú thương có tiếng của Thịnh Nhạc thành, bình thường chẳng hề kết bạn với bọn tham quan ô lại.