Chuong 941: Giai Quyet Van De Nan Giải (2)
Chuong 941: Giai Quyet Van De Nan Giải (2)Chuong 941: Giai Quyet Van De Nan Giải (2)
Sau khi mấy người Cố An Nhiên về tới khách điếm mà bọn họ ở, tìm chưởng quầy xin bút mực giấy nghiên liền không ra ngoài nữa.
Dạ Tu Mặc nói: "An An... nếu hợp tác với Vô Ngân quốc mà chỉ có sản lượng của Thịnh Nhạc thành e rằng sẽ không đủ."
"Thật ra An Ấp thành và Lâm Trạch thành ở cạnh Thịnh Nhạc thành đều có điều kiện khí hậu và vị trí địa lý tương đối giống nhau."
"Những gì thực hiện trong Thịnh Nhạc thành này đều có thể đồng thời thực hiện trong hai tòa thành này."
Dạ Tu Mặc vừa xoa bóp vai cho Cố An Nhiên vừa cho nàng lời khuyên.
Cố An Nhiên viết xong chữ cuối cùng trên giấy tuyên, đưa tờ giấy tới trước mặt Dạ Tu Mặc: "Chàng nhìn xem...'
Dạ Tu Mặc cầm lấy giấy tuyên, vừa nhìn liền phát hiện kế hoạch mà Cố An Nhiên viết hoàn toàn giống với những gì mà Dạ Tu Mặc vừa nói.
Chỉ có điều những gì mà nàng viết càng chỉ tiết hơn đôi chút.
Thậm chí còn có cả kế hoạch sơ bộ về việc xây dựng cầu đường cho các nơi. Ba tòa thành kia mỗi thành đều xây dựng một con đường, ở nơi thích hợp thì nối thành một con đường lớn, làm như vậy có thể giảm bớt hao phí nhân lực.
"An An, xem ra chúng ta đều có cùng một suy nghĩ." Dạ Tu Mặc mỉm cười nói.
Cố An Nhiên một tay chống cằm, có chút mệt mỏi đáp: "Ta nghĩ trà, trái cây, lương thực ở phương bắc cũng có thể áp dụng theo cách này."
"Xây đường thì nhất định phải xây từ bốn phương tám hướng, như vậy toàn bộ Nam Nguyệt mới có thể trở nên cường thịnh."
Dạ Tu Mặc gật đầu tán đồng, mỉm cười cưng chiều: "Nàng là chủ nhân của quốc gia này, mọi việc đương nhiên đều sẽ nghe theo nàng."
Có điều đối với những chuyện như vậy, Cố An Nhiên từ trước đến nay luôn có kế hoạch của riêng mình, còn việc thực hiện kế hoạch từ trước đến nay đều do Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp phụ trách.
Ít nhất cho đến bây giờ chưa có kế hoạch nào mà bọn họ không thực hiện được.
"Vậy còn chàng?" Cố An Nhiên nghiêng đầu cười hỏi Dạ Tu Mặc.
"Ta đương nhiên cũng nghe lời của nàng." Dạ Tu Mặc nhếch môi cười nhẹ.
Cố An Nhiên nghe vậy đứng dậy từ trên ghế, dựa vào trong lòng Dạ Tu Mặc vòng tay ôm lấy eo hắn không nói gì.
Có điều tay của nàng lại không yên phận như thế, quấn lấy eo của Dạ Tu Mặc, quấn tới quấn lui...
"An An... Thanh âm của Dạ Tu Mặc trở nên khàn khàn.
"Ừm..." Cố An Nhiên nhẹ nhàng đáp lại vào tai Dạ Tu Mặc một tiếng.
Hơi thở ấm áp khiến cho Dạ Tu Mặc không kiềm chế nổi cảm xúc, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Cố An Nhiên.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên kiều diễm ám muội, độ ấm dường như cũng tăng lên đôi chút.
Sau một nụ hôn, cả hai người đều có chút thở dốc...
Dạ Tu Mặc không nhìn được ôm lấy Cố An Nhiên đi về phía giường ngủ...
An An...' Dạ Tu Mặc động tình kêu lên.
Cố An Nhiên lại càng giở trò xấu, những ngón tay yếu ớt như không xương của nàng thỉnh thoảng lại lướt qua cổ Dạ Tu Mặc.
Một canh giờ sau, Trương Ngưng nghe thấy tiếng của Cố An Nhiên truyên đến.
"Trương Ngưng, bảo tiểu nhị mang nước nóng lên đây, ta muốn đi tắm."
Trương Ngưng hơi đỏ mặt đáp: "Vâng, bệ hạ." Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc ở lại Thịnh Nhạc thành thêm vài ngày, sau khi xử lý sạch sẽ xong xuôi tất cả mọi chuyện, lại tìm được một người có thể tạm thời tiếp quản công việc của Thịnh Nhạc thành, lúc này hai người mới rời khỏi nơi này.
Chỉ có điều lần này hai người lại không chung đường, Dạ Tu Mặc và Trương Ngưng quay trở về thành Kính Hồ để xử lý một số chuyện mà Cố An Nhiên đã lên kế hoạch sẵn. Nhân tiện còn phải còn ra một số quan viên đáng tin cậy để đến tiếp quản công việc của Thịnh Nhạc thành.
Bởi vì Thịnh Nhạc thành này cách rất gần Vô Ngân quốc, thế nên Cố An Nhiên quyết định mang theo Tuân Thu Anh đơn giản đi đến đấy một chuyến.
Trên đường đi bọn họ cũng không vội vã mà vừa đi vừa du sơn ngoạn thủy.