Chuong 959: Tinh Lai (2)
Chuong 959: Tinh Lai (2)Chuong 959: Tinh Lai (2)
Cố An Nhiên thản nhiên nói: " Trước tiên chiếm ba thành biên cảnh của bọn chúng, nếu như không phục, vậy thì bọn chúng cũng đừng mong có thể giữ lại được gì nữa."
Cố Thẩm Diệp tram mặc một lúc rồi nói: "Được, ta cũng ủng hộ muội làm như vậy."
"Nếu muội đã muốn trở về, vậy ta liền cùng muội trở về, xử lý xong xuôi chuyện này, Nam Nguyệt chúng ta sẽ hoàn toàn không phải lo gì nữa."
Cố An Nhiên hơi nhếch mày: "Ca ca, huynh cứ ở lại Vô Ngân Quốc đợi đi, nếu không bệnh tình của Quốc Chủ lại không có ai chăm sóc được."
"Người Khương bên kia, ta cùng Dạ Tu Mặc có thể giải quyết được, huynh cứ yên tâm đi."
Cố Thẩm Diệp trước giờ chưa từng hoài nghỉ năng lực của muội muội nhà mình và Dạ Tu Mặc, hơn nữa Quốc Chủ Vô Ngân Quốc bên này quả thực tạm thời không rời đi được.
Cho nên hắn cũng không cố kiên trì nữa, liền đáp ứng luôn.
"Được, vậy muội về đi, trên đường chú ý an toàn." Cố Thẩm Diệp dặn dò.
Cố An Nhiên thập phần tiêu sái vẫy tay nói: "Được rồi, ta biết rồi, ca ca yên tâm đi." Nói xong, dẫn theo Tuân Thu Anh đi thu dọn đồ đạc.
Sức khoẻ của Vô Ngân Quốc Chủ vẫn chưa được tốt lắm, ông ngồi tựa vào đầu giường, chỉ huy cận vệ của mình: "Nữ Hoàng hình như rất thích ăn cá biển tôm biển của chúng ta, những thứ như thế mỗi năm chúng ta đều phơi rất nhiều."
"Ngươi đi chuẩn bị một ít đồ thượng phẩm tặng cho Nữ Hoàng mang về đi, tuy rằng không ngon bằng đồ tươi mới, nhưng hương vị cũng không tồi."
Cận Vệ chắp tay cung kính đáp :"Vâng, lão nô đã biết."
Nói xong, quay người lui xuống chuẩn bị, phân phó người đi thu gom những thứ này.
Nhưng mà, giọng Vô Ngân Quốc Chủ lại lần nữa vang lên sau lưng hắn ta: "Đi mở bảo khố của ta ra, trong đó có một viên đá ngọc bích to bằng nắm tay, lấy ra tặng cho Nữ Hoàng, còn có các loại trân châu hiếm có mà ta sưu tâm được nữa, cũng lấy ra một hộp đi."
Ông nói ra những lời này như chẳng hề có chút tiếc nuối nào vậy.
Nhưng mà, cận vệ kia thì đến răng cũng đau, dù sao những thứ đồ đó đều là những thứ ở đáy rương của Quốc Chủ.
Hắn còn dự tính, dẫu sao cũng phải đợi đến khi Công chúa Hoa Duyệt thành hôn, Quốc Chủ mới sẽ lấy chúng ra.
Kết quả là ông lại trực tiếp tặng cho Nữ Hoàng nhiều như vậy.
Nhất là viên đá ngọc bích kia, từ khi Vô Ngân Quốc lập quốc đến nay bao nhiêu năm như vậy, viên to như thế cũng chỉ có một viên đó mà thôi.
Nhưng mà hắn ta nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu như không có Nữ Hoàng, sợ rằng đến Quốc Đô cũng chẳng giữ được nữa rồi, những thứ như thế này vẫn sẽ phải để cho đám tặc nhân kia chiếm của hời, như vậy thà rằng tặng cho Nữ Hoàng còn hơn.
Cố An Nhiên và Tuân Thu Anh thu dọn đồ đạc xong xuôi chuẩn bị rời đi, liền thấy cận vệ của Vô Ngân Quốc Chủ dẫn theo người mang theo rất nhiều đồ đang đứng ở cửa.
Hắn ta cười nói: "Nữ Hoàng Bệ Hạ, những thứ này đều là Bệ Hạ của chúng ta gửi tặng đến người mang về Nam Nguyệt Quốc."
Cố An Nhiên có chút bất đắc dĩ nói: "Không cần đâu, ta đây cũng không mang theo nhiều người đến, mang nhiều đồ như vậy có chút phiên phức."
Cận vệ cười híp mắt nói: "Nữ Hoàng Bệ Hạ không cần lo chuyện này, nô tài sẽ phái người tiễn người trở về Nam Nguyệt."
"Những thứ đồ này, không cần người phải phí công, đây là chút tâm ý của Be Hạ chúng ta, vẫn mong Nữ Hoàng Bệ Hạ đừng từ chối."
Cố An Nhiên không nhìn thấy viên đá ngọc bích trong hộp gấm cùng những viên trân châu đẹp tuyệt kia, nhưng mà lại nhìn thấy đủ loại hải sản phơi khô, cho nên cũng không từ chối nữa.
Nàng cười nói: "Nếu vậy thì vất vả Quốc Chủ cùng các ngươi vậy.'
Cận vệ thấy Cố An nhiên đồng ý liền cho người xếp đồ lên thuyền, cùng Cố An Nhiên cùng nhau trở về Nam Nguyệt.