Chương 967: Ngoại Truyện (1)
Chương 967: Ngoại Truyện (1)Chương 967: Ngoại Truyện (1)
Nam Nguyệt năm thứ ba, giữa tháng mười hai, yến tiệc đầy tuổi của Hoàng tử cùng Công chúa, tứ phương te tụ.
Hai đưa Cố Đình Tri và Cố Thư Yểu bây giờ đã có thể chập chững đi lại rồi, hai đứa biết nói sớm, bây giờ đã biết nói đa số từ vựng cơ bản rồi.
Ngày yến tiệc đầy tuổi, Cố Thư Yểu được nhũ mẫu gọi dậy từ sớm để chuẩn bị, nhưng lần đầu tiên cô bé không khóc không nháo, rất phối hợp.
Đôi khi còn sờ trang sức trân châu trên đầu mình: "Trân châu nhỏ ... thật đẹp ..."
Nhũ mẫu nhìn tiểu công chúa trăng trẻo xinh đẹp, con tim cũng mềm nhũn, ôm Cố Thư Yểu từ trên ghế lên.
Nàng ấy cười nói: " Tiểu công chúa lớn lên, tướng mạo so ra còn xinh đẹp hơn gấp nhiều lần những viên trân châu nhỏ này đó."
Hàng mi dài tựa lông vũ của Cố Thư Yểu chớp chớp vài cái, đôi mắt trong trẻo: "Thật sao?"
Nhũ mẫu yêu chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vô đối của Cố Thư Yểu: "Đương nhiên là thật rồi, tiểu công chúa của chúng ta chính là người xinh đẹp nhất trên thế giới này."
Cố Thư Yểu nghe nhũ mẫu nói vậy, trên mặt liền nở ra một nụ cười rạng rỡ. "Vậy ta thì sao? Le nào ta không đẹp sao?” Một giọng nói trẻ con non nớt truyên đến.
Cố Đình Tri vẻ mặt trưởng thành nhìn nhũ mẫu, dường như chờ đợi đáp án của nàng ấy.
Nhũ mẫu đột nhiên cười ngượng ngùng, bà nhất thời quên mất vị tiểu tổ tông này.
"Tiểu Hoàng Tử và Tiểu Công Chúa là cùng một mẹ, đương nhiên cũng là người xinh đẹp nhất thế gian rồi!"
Nhũ mẫu tự cảm thấy bản thân đã cho Tiểu Hoàng Tử một đáp án vừa ý rồi.
Nhưng Tiểu Hoàng Tử lại vô cùng nghiêm túc nói: "Ngươi nói dối bọn ta, Mẫu Hoàng nói rồi, nếu đã dùng từ nhất, thì chỉ có thể là một người thôi."
"Cái này... cái này..." Nhũ mẫu nhất thời bị Cố Đình Tri hỏi cho cứng người, không biết phải làm thế nào mới phải.
Mà hai đứa Cố Đình Tri và Cố Thư Yểu, đứa nào cũng mở to mắt nhìn chằm chằm vào nhũ mẫu, dường như đợi nàng ấy cho chúng một lời giải thích .
"Yểu Yểu, con chuẩn bị xong chưa?" Trong giọng nói Cố An Nhiên mang theo ý cười, từ xa xa vọng tới.
Cố Thư Yểu vốn dĩ toàn bộ tâm tư đều dang đặt ở trên người nhũ mẫu lập tức liền di dời sự chú ý. Cô bé cười ngọt ngào, trượt xuống từ trên người nhũ mẫu, vươn đôi tay trắng ngần như ngó sen ra, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía Cố An Nhiên.
Vừa chạy cái miệng còn vừa ngọt ngào kêu: "Mẫu hoàng... bảo bảo rất nhớ người!"
"Chậm thôi, cẩn thận ngã." Cố An Nhiên thấy Cố Thư Yểu chạy không vững, có chút lo lắng kêu lên một tiếng.
Nhịp bước cũng nhanh hơn không ít, nhanh chóng đến bên người Cố Thư Yểu.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, xoa xoa khuôn mặt trắng nõn lại mềm mại của Cố Thư Yểu: "Yểu Yểu, đi đường phải đi chậm một chút, như vậy mới vững vàng."
Cố Thư Yểu cười híp mắt vươn đôi tay mập mạp về phía Cố An Nhiên: "Bảo bảo biết rồi, Mẫu Hoàng ôm ôm..."
Cố An Nhiên vươn tay ôm lấy Cố Thư Yểu vào lòng, cô bé cười ngọt ngào chu cái miệng nhỏ hôn bẹp một cái lên má Cố An Nhiên.
Hơn nữa, cái miệng nhỏ còn ngọt ngào nói: "Mẫu Hoàng, mặt người mềm mềm, trơn trơn..."
Cố An Nhiên đầu mày cuối mắt tràn ngập dịu dàng, nở nụ cười ấm áp dán vào Cố Thư Yểu, lại quay đầu nhìn về phía Cố Đình Tri điềm tĩnh
Nàng đưa tay về phía Cố Đình Tri nói: "Đình Tri nhà chúng ta sao không đến ôm ôm Mẫu Hoàng thế?"
Cố Đình Tri trưởng thành như một tiểu đại nhân vậy, chắp tay sau lưng nói: "Con đã có thể đi lại vững vàng rồi, không cần Mẫu Hoàng phải ôm nữa rồi!"
"Bây giờ mà vẫn còn đòi ôm, thật quá mất mặt!" Lúc Cố Đình Tri nói lời này, còn khiêu khích nhìn Cố Thư Yểu.
Cố Thư Yểu trước giờ đều không quan tâm cậu bé khiêu khích thế nào, thậm chí còn nhìn Cố Đình Tri làm mặt quỷ nữa.
"Lêu lêu lêu..."