Chương 968: Ngoại Truyện (2)
Chương 968: Ngoại Truyện (2)Chương 968: Ngoại Truyện (2)
Cố Đình Tri bị chọc cho tức giận, mặt nhỏ banh ra, bước đến trước mặt Cố An Nhiên và Cố Thư Yểu.
Có lẽ là do bước nhanh quá, mới bước được vài bước, liền vấp loạng choạng, ngã nhào ra đất.
"Hu hu hu hu..." Cậu bé nằm bò ra đất không động đậy, nhỏ tiếng nức nở.
Nhũ mẫu và Cố An Nhiên thấy vậy đều chạy nhanh đến bên Cố Đình Tri.
Nhưng mà, còn chưa kịp đợi bọn họ chạy tới, Dạ Tu Mặc đã đến trước rồi, hời hợt nói: "Đã một tuổi rồi, đến đi còn không vững, lão tử lúc nhỏ mà như con thế này, sớm đã bị gia gia con đánh chết rồi."
Dạ Tu Mặc miệng thì chê Cố Đình Tri, người thì dừng lại bên người cậu bé, tùm lấy cổ áo cậu, xách cậu lên.
Nhưng mà, lúc nhìn thấy đôi tay trắng muốt của cậu bị rách chảy máu, hắn nhíu nhíu mày, ôm lấy cậu vào trong ngực mình.
"Ta nhớ cữu cữu r6i Cố Đình Tri ở trong lòng Dạ Tu Mặc, hơi rau rĩ cảm khái.
Dạ Tu Mặc nói: " Nhớ cữu cữu chống lưng cho con sao? Hắn bây giờ ở chân trời xa lắc xa lôi, con nghĩ cũng đừng nghĩ." Cố Đình Tri tram mặc, yếu ớt tui thân biu biu môi.
Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc đứng cạnh nhau, một tay bế con, tay còn lại nắm lấy tay nhau, cùng nhau bước đến sảnh yến hội.
Đến sảnh yến hội, Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Đình Tri đã nhanh hơn một bước vui vẻ gọi to: "Cữu cữu, người trở về rồi!"
Cố An Nhiên lúc này mới nhìn thấy bóng dáng Cố Thẩm Diệp và công chúa Hoa Duyệt ... không, bây giờ phải gọi là tẩu tử của nàng chứ nhỉ.
Vừa gặp Cố Thẩm Diệp, Cố Đình Tri đã không còn muốn ở trên người Dạ Tu Mặc thêm một khắc nào nữa, giãy giụa trượt từ trên người hắn xuống, chạy như bay đến bên Cố Thẩm Diệp: "Cữu cữu... bế con..." Giọng cậu bé vui vẻ.
Cố Thẩm Diệp sợ cậu ngã, cũng bước nhanh về bên này, giang tay ôm cậu vào trong lòng.
Dạ Tu Mặc có chút bất mãn lẩm bẩm: " Tên nhóc không có lương tâm."
Cố An Nhiên nhướng mày, bế Cố Thư Yểu đến trước mặt Công chúa Hoa Duyệt, vài tháng không gặp, nàng ấy trông ra có vẻ đầy đặn hơn một chút rồi.
Cố An Nhiên chỉ vào Công chúa Hoa Duyệt nói: "Yểu Yểu, đây là cữu mẫu..."
Miệng Cố Thư Yểu đặc biệt ngọt ngào, non nớt cất giọng lên: " Cữu mẫu ... Yểu Yểu muốn ôm ôm...
Công chúa Hoa Duyệt vô cùng yêu thích, lập tức vươn tay ra nói: " Được thôi! Cữu mẫu ôm con..."
Nhưng mà, Cố An Nhiên quét mắt qua bụng Công chúa Hoa Duyệt một cái, lập tức nói: "Yểu Yểu đừng náo, trong bụng cữu mẫu có tiểu bảo bảo rồi, đừng làm tiểu bảo bảo bị thương."
Vừa nói như vậy, Cố Thư Yểu lập tức không đòi Công chúa Hoa Duyệt bế nữa, ngây thơ nói: " Vậy thì không ôm ôm nữa..."
"Yểu Yểu thơm thơm cữu mẫu nhé ..." Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh.
"Được chứ!" Công chúa Hoa Duyệt vô cùng phối hợp, hơi cúi đầu, đưa má mình lại gân Cố Thư Yểu.
Cố Thư Yểu hôn chụt một cái lên mặt Công chúa Hoa Duyệt.
Trái tim Công chúa Hoa Duyệt sắp tan chảy rồi, lại thêm đứa trẻ trong bụng hơi động đậy, nàng ấy không thể diễn tả được cái cảm xúc kì lạ này thành lời. Cả người cứ lâng lâng, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cánh tay nhỏ trắng nõn của Cố Thư Yểu huơ huơ trước mặt Công chúa Hoa Duyệt, hiếu kì hỏi: " Cữu mẫu, sao người không nói gì thế..."
Công chúa Hoa Duyệt lúc này mới phản ứng lại, một tay chống vào hông, một tay chạm vào nơi Cố Thư Yểu vừa hôn nàng.
Cố An Nhiên chỉ vào ghế dựa trong sảnh yến hội nói: " Nếu mang thai rồi, thì ngồi xuống rồi nói."
Công chúa Hoa Duyệt vẫn như lúc trước, rất nghe lời Cố An Nhiên, thậm chí trong lòng vẫn có xúc động muốn gọi nàng là Nữ Hoàng tỷ tỷ.
Các nàng đến một góc hơi yên tĩnh chút ngồi xuống,