Chương 971: Ngoại Truyện (5)
Chương 971: Ngoại Truyện (5)Chương 971: Ngoại Truyện (5)
Ân Thiến Tuyết không chút sợ hãi, chạy đến bên người Cố An Nhiên, Cố An Nhiên đưa cho cô bé bánh ngọt mà cô bé thích ăn nhất.
Tiểu cô nương thấy bánh ngọt trên tay Cố An Nhiên liền có chút không đi nổi nữa, ngồi xuống ăn ngấu nghiến, cũng không quan tâm lễ tiết gì nữa.
Nhưng mà, Cố An Nhiên cũng chẳng để ý chuyện này, cảm thấy bộ dáng cô vé vô cùng đáng yêu.
Cố Đình Tri ngồi ở bên trái Cố An Nhiên, ánh mắt không tự giác mà rơi vào trên người Ân Thiến Tuyết, khoé môi hơi cong lên một nụ cười nhẹ.
Ân Thiến Tuyết dường như chú ý đến ánh nhìn của Cố Đình Tri , nhón chân đưa miếng bánh ngọt đã cắn một nửa đến bên miệng Cố Đình Tri.
"Thái tử ca ca, huynh cứ nhìn ta mãi, huynh cũng muốn ăn bánh ngọt sao?"
"Bánh ngọt này thật là ngon! Cho huynh ăn này!"
Trên mặt Cố Đình Tri nở ra một nụ cười, nhìn Ân Thiến Tuyết lắc đầu nói: "Ta không ăn, Tiểu Tuyết nhi cứ ăn di."
Nói xong, cậu lấy ra khăn tay của mình, ân cần giúp Tiểu Tuyết Nhi lau vụn bánh ngọt dính trên khoé miệng. Cậu hào phóng nói: "Không thì, Tiểu Tuyết Nhi ngồi bên cạnh ta đi, muốn ăn gì đều có thể lấy tự nhiên.”
Ân Thiến Tuyết mở to đôi mắt, vui vẻ nói: "Được chứ ! Được chứ!"
"Thái tử ca ca ôm ôm." Sau đó, cô bé giang tay ra với Cố Đình Tri.
Cố Đình Tri ôm Tiểu Tuyết Nhi lên đặt vào vị trí của mình.
An Thiến Tuyết hưng phấn nhìn Ân Tuần cùng Trương Ngưng vẫy vẫy tay: "Cha, nương, con không ngồi với hai người nữa đâu!"
"Con phải ngồi bên này với Thái Tử ca ca rồi."
Ân Tuần và Trương Ngưng vội vàng đứng dậy nói: "Tuyết nhi, như vậy không hợp quy củ, mau về đây!"
Cố Đình Tri nhìn hai người An Tuần và trương ngưng, lại khôi phục dáng vẻ ông cụ non: "Không sao, cứ để Tiểu Tuyết Nhi ngồi cạnh ta đi."
Ân Tuần và Trương Ngưng đối mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác.
Thậm chí trong lòng Ân Tuần còn dấy lên một cảm giác nguy cơ cực lớn, cảm thấy đoá hoa mình chăm sóc bao lâu sắp bị người ta bưng cả chậu đi rồi.
Hơn nữa, tiểu tử này còn là Thái Tử, Hoàng Đế sau này của Nam Nguyệt. Sau này, có khi nào hậu cung sẽ ngập tràn nữ nhân không?
Hắn ta không muốn để Tiểu Tuyết Nhi của hắn phải sống những ngày tháng như vậy.
Nhưng sau khi thấy Bệ Hạ và Nhiếp Chính Vương liếc mắt đưa tình với nhau, Ân Tuần lại rơi vào trầm tư rồi ...
Không biết, người kế vị của Nam Nguyệt này, tương lai có phải sẽ là người chung thuỷ hay không đây?
Nam Nguyệt năm thứ mười bốn, thành chủ Nghiệp thành A Ly, tuổi hai mươi, chuẩn bị làm lễ đăng quang.
Bởi vì thành chủ Nghiệp thành có quan hệ thân thiết với nữ hoàng, lễ đăng quang của hắn được nữ hoàng đích thân chủ trì, cử hành tại thành Kính Hồ.
Khi A Ly đến thành Kính Hồ, vẫn còn cách mấy ngày mới đến thời gian làm lễ đăng quang.
Từ trước đến nay tính tình của hắn luôn tram lặng tự chủ, khi không có việc gì làm hắn sẽ đọc sách ở nơi Cố An Nhiên đã sắp xếp cho hắn.
Cố Thư Yểu vừa tròn mười tuổi không bao lâu, nghe nói A Ly ca ca của cô bé đang ở đây trong lòng cô bé cũng dần trở nên phấn khích.
Cô bé nhìn tiểu cung nữ đã cùng cô bé lớn lên nói: "A Ly ca ca đến rồi, chúng ra xuất cung tìm huynh ấy đi." Tiểu cung nữ vẻ mặt khó xử nhìn Cố Thư Yểu nói: "Công chúa điện hạ, nữ hoàng bệ hạ nói rồi, những ngày này ngài phải đi theo ma ma học lễ nghi cho thật tốt, không thể tùy tiện xuất cung đâu, nếu không bệ hạ sẽ xử phạt ngài đấy."
Nhưng Cố Thư Dao lại thờ ơ xua tay nói: "Mẫu hoàng và phụ vương có bao giờ thật sự xử phạt ta chưa?”
"Lần nào cũng chỉ thấy sấm mà không thấy mưa mà thôi, nếu như mẫu hoàng thật sự tức giận, không phải còn có phụ vương hay sao?"
"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài theo chỗ cũ." Cô bé đứng dậy đi ra khỏi cung điện của mình, dáng vẻ không muốn thương lượng gì thêm.