Chương 1086: Cá Cắn Câu (2)
Sau khi xem xong, Cố Tấn không tiếc mà dùng lời hay nhất để khen ngợi.
"Các ngươi không hổ là quốc gia trên biển, các ngươi có kinh nghiệm phong phú về cách khống chế khi ở trên biển."
Kawamoto .Jiro cảm thấy tự hào, dương dương đắc ý.
"Đó là điều đương nhiên, chúng ta biết, nếu muốn rời khỏi hải đảo đi ra ngoài thì phải tạo ra chiếc thuyên thật cứng rắn."
"Nước Nhật chúng ta cũng có rất nhiều nhân tài, sau khi không ngừng cải tiến thì mới có thành quả bây giờ."
Vào lúc này Kawamoto .Jiro hoàn toàn không đề cập đến khả năng đóng thuyền kém cỏi trước đây của bọn họ, cửu tử nhất sinh tới Đại Chu một chuyến.
Về sau bọn họ nhìn thấy thuyền biển Đại Chu, vừa lớn vừa rắn chắc thì mới dùng trăm phương ngàn kế để học tập.
Sau khi học được, từ cửu tử nhất sinh đã giảm được một nửa thiệt hại.
Cuối cùng thì trái tim của Kawamoto Jiro cũng trở về chỗ cũ: "Chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay ta sẽ dẫn ngươi đi gặp thương gia Kim Lăng."
Về sau trong quá trình ra khơi, không ngừng sửa đổi, thuyền biển của bọn họ dần dần vượt qua Đại Chu.
Cố Tấn xem xong thuyền lớn, còn chưa xuống thuyền thì hắn ta đã đồng ý.
Dựa vào kỹ thuật bây giờ thì cũng đủ dùng, cho nên họ cũng không tiếp tục nghiên cứu phát triển.
Bây giờ thuyên biển của Đại Chu chỉ có thể di chuyển ở khu vực gân duyên hải Đại Chu hay lên xuống nam bắc bằng một đường thuyền cố định.
"Xuyên huynh, bây giờ ta tin tưởng ngươi có đầy đủ năng lực vận chuyển số hàng hóa này đến nước Nhật, kiếm được lợi nhuận to."
Bình quân mỗi mười chiếc thuyền thì sẽ có năm chiếc quay về.
Quản sự của thương hội Ngô gia biết chất tử Cố tổng đốc Cố Tấn muốn một nhóm hàng, hắn ta không làm chủ được cho nên đã báo cáo cho chủ nhân.
Cố Tấn gật đầu: "Đa tạ Xuyên huynh!"
Chuyện sau đó đều thuận lợi đến kỳ lạ, bọn họ đi tới thương hội Ngô gia. Dù sao cũng là diễn kịch, cho nên Kawamoto Jiro cũng không cần phải thay ngày khác.
Ngô đông gia mịt mờ nhìn thoáng qua Kawamoto .Jiro.
Không chỉ cho Cố Tấn hơn ngàn cân lá trà, còn nói sẽ cho Cố Tấn hơn ngàn tấm tơ lụa, và hơn ngàn bộ đồ sứ.
Xem xét giá trị hàng hóa, lại là 5 vạn lượng, lúc này hắn ta có chút do dự.
Sau khi Ngô đông gia xác nhận thân phận của Cố Tấn thì cũng đồng ý.
Kawamoto .Jiro lộ vẻ nghi hoặc: "Cố huynh, cũng đã nói xong rồi, tại sao ngươi lại đổi ý?”
Cố Tấn nghe nói như thế thì rất xúc động, nắm chặt tay Kawamoto .Jiro.
"Đúng vậy, yên tâm đi. Chúng ta là huynh đệ tốt, cứ tính tiền bồi thường cho ta, còn tiền lời của ngươi."
Kawamoto .Jiro cũng gật đầu một cái, rất tán thành.
Ngô đông gia cười cười: "Thương đội của Kawamoto luôn luôn thỏa đáng. Chúng ta hợp tác nhiều năm, Cố thiếu không cần phải lo lắng."
"Tiền tài là vật ngoài thân, sống không dùng hết thì chết cũng không thể mang theo. Kawamoto không có yêu cầu gì khác, chỉ cầu một tri kỷ như Cố huynh."
Cố Tấn do dự: "Xuyên huynh, con số quá lớn, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì ta không bồi thường nổi."
"Xuyên huynh, ngươi thực sự đối xử với ta quá tốt. Cố mỗ nhất định sẽ đối xử thật lòng.
Kawamoto .Jiro gật đầu: "Ngươi và ta là huyện đệ tốt, tất nhiên là phải đối xử thật lòng.”
Cuối cùng Cố Tấn đưa ra quyết định, kiên định với quyết định của mình, thể hiện rõ sự cổ hủ cố chấp của mình.
"Ngươi đối đãi với ta như huynh đệ, muốn giúp ta kiếm tiền, nhưng ta không thể làm ngươi khó xử."
"Bởi vậy ta quyết định lượng sức mình, đội chiếc mũ vừa với đầu của mình. Ngô đông gia, ta muốn mỗi thứ này một nửa, được không?"
Ngô đông gia thâm mắng trong lòng, đưa tới cửa bạc, thế mà đều không cần.
Đúng là một cái chày gỗi Nhưng mà, đây là yêu cầu của Kawamoto Jiro phải thỏa mãn mọi yêu cầu của Cố Tấn.
Đối với Kawamoto .Jiro mà nói, Ngô đông gia nghe lời thì hắn ta cũng sẽ kiếm được tiên.
Còn về chuyện những người này có mục đích riêng hay không thì hắn ta cũng không muốn biết, cũng không muốn nghe ngóng.