Chương 1097: Bị Lợi Dụng Đến Đáng Sợ (1)
Lý Nguyên Thanh dùng sự khéo léo, vung roi vào người của Cố Tấn, mặc dù nhìn rất mạnh, quần áo bị rách nhưng cũng không cảm thấy quá đau.
Nhưng mà Kawamoto .Jiro ở bên cạnh thì thảm rồi, lực đánh bị dồn hết vào nửa sau, đau mức khiến Kawamoto Jiro không ngừng kêu thảm.
Vì muốn biểu hiện ra dáng vẻ rất đau, Cố Tấn cũng lớn kêu thảm.
Kawamoto .Jiro đau đến mức không chịu được, vội vàng cầu xin tha thứ.
"Lý tướng quân, ta chỉ là bạn tốt của Cố Tấn, ta đâu có kết thân với nhà ngài, ta cũng đâu có đặc tội với ngài, ngài đừng đánh ta.'
Lý Nguyên Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn Kawamoto .Jiro, gầm thét một tiếng.
"Cố Tấn là tên vong ân phụ nghĩa, hành động theo cảm tính, là hỗn đản không biết phải trái. Ngươi là bạn tốt của hắn, vậy thì có khác gì?"
"Chẳng qua là cấu kết với nhau làm việc xấu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã giống nhau mà thôi. Ngươi đi theo Cố Tấn đến từ hôn, chính là muốn chê cười Lý Nguyên Thanh ta."
Cho dù cầu xin tha thứ như thế nào thì Lý Nguyên Thanh cũng không tha cho Cố Tấn, Kawamoto .Jiro, trói bọn họ lại trực tiếp đến Cố gia ở huyện thành.
Vẻ mặt Cố Tấn áy náy nhìn về phía Kawamoto Jiro: "Xuyên huynh, hôm nay chúng ta cùng chung hoạn nạn, sau này nhất định sẽ cùng chung phú quý."
Cố Tấn, ngươi chờ đấy!
Mẹ nó ai muốn chung phú quý với ngươi chứ?
Kawamoto .Jiro chưa từng bị đánh thảm như vậy, đau đến mắt trợn trắng.
Đến Kim Lăng, nếu không lấy được chỗ tốt của mấy người này thì hắn ta không mang họ Kawamoto.
Nói xong, Lý Nguyên Thanh không thèm nói đạo lý mà tiếp tục rút roi quất liên tục vào hai người.
"Thất Lang bị tủi thân, nhưng A Lệ tủi thân nhiều hơn. Sau này tổ mẫu nên đền bù cho A Lệ tật tốt, dù sao thì danh tiếng của cô nương cũng bị ảnh hưởng lớn."
"Thiệu Nhi, lần này Thất Lang tủi thân, về sau ngươi phải đền bù thật tốt."
Cố Thiệu cười cười: "Tiểu tử Thất Lang kia không tệ, không uổng phí sự vun trồng nhiều năm của ta, là mầm mống tốt."
Lúc này Cố Thiệu đang ở trong nhà uống trà cùng tổ mẫu, vẫy hạ nhân lui, chỉ có bà cháu hai người.
Cố Thiệu gật đầu cười cười: "Tổ mẫu yên tâm, đã tra được rất nhiều. Trước mắt phải trải lưới rộng ra một chút, sau khi bắt được nhiều cá lớn thì mới thu lưới."
"Ta hiểu được. Chỉ là sợ Lý tướng quân đánh Cố Tấn, không nặng không nhẹ. Thất Lang là một thư sinh, cơ thể không cường tráng."
"Ôi, cũng không biết làm như vậy có hiệu quả hay không, ngươi phải nắm chắc ở bên kia.
Cố lão phu nhân gật đầu, rất tán thành, cũng lộ vẻ lo nghĩ.
Cố lão phu nhân gật đầu, thở dài một tiếng, ánh mắt hiền từ nhìn cháu trai.
Cố Thiệu bước nhanh ra chính viện, đi thẳng đến nhị môn.
Cố lão phu nhân lộ vẻ khổ tâm: "Thiệu Nhi, ngươi mau đi xem, không thể trì hoãn."
"Lão phu nhân, bên ngoài không xong rồi. Thất Lang thiếu gia bị Lý tướng quân trói lại ở nhị môn."
Đang nói, Điềm Hạnh vội vã chạy vào.
Cố Thiệu gật đầu: "Vâng, tổ mẫu."
"Ở vị trí này của ngươi. Ngươi cũng giống như tổ phụ của mình, cũng là người thực tế. Trong lòng ngươi hiểu rõ là được, ta không giúp được ngươi, nhưng cũng sẽ không cản trở ngươi."
Ở nhị môn, Cố Tấn và Kawamoto .Jiro đang quỳ.
Trong lòng Kawamoto .Jiro không muốn, nhưng mặt ngoài lại giả vờ có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu với Cố Tấn.
Lý Nguyên Thanh cũng thỏa mãn "nguyện vọng” của Kawamoto .Jiro.
Cố Thiệu thấy Lý Nguyên Thanh nghiêm mặt, cầm đao lớn đứng ở nhị môn thì chắp tay tiến lên.
"Lý huynh, Thất Lang đã làm sai điều gì mà để ngài tức giận như vậy?"
Lý Nguyên Thanh hơi hơi híp mắt, lạnh giọng nói: "Xem Cố gia ngươi làm ra chuyện tốt gì, nếu các ngươi thấy chướng mắt con gái Lý gia ta thì cũng đừng đi cầu hôn."
"Bây giờ thì tốt rồi, Cố Thất Lang này chạy đến trấn Cát Tường, trực tiếp tìm cháu gái ta từ hôn. Làm nhục cháu gái ta, cũng như đánh vào mặt của Lý Nguyên Thanh ta."