Chương 1120: Có Phải Là Muội Còn Đang Nghĩ Về Tên Đàn Ông Phụ Lòng Kia Không? (2)
"Làm bẩn con dâu của Vương sư phó, còn muốn hãm hại Vương sư phó và cháu của ông ấy, bị đánh tàn phế chân."
"Phụ thân ta thấy cho nên đã phái người cứu được bọn họ. Những người này không chỗ có thể đi cho nên bán thân làm nô, nhận được sự che chở của Kim Lăng Hầu phủ."
"Mặc dù Vương sư phó gãy chân, nhưng tay vẫn linh hoạt, cùng cháu trai làm đồ trang sức trong nhà.”
"Phụ thân có rất nhiều vàng bạc ngọc thạch bảo ông ấy chế tạo trang sức độc nhất vô nhị cho ta và muội muội, còn có các tỷ muội nhà ngoại tổ phục."
Mắt của Lý Phương sáng lên, tán thưởng: “A Dung, nói như vậy, cha ruột của muội cũng không tệ lắm."
Lý Dung liên vội vàng gật đầu, con mắt lóe sáng lấp lánh.
Bởi vì Kim Lăng hầu dùng trăm phương ngàn kế để sủng nữ nhi, khiến cho Lý Dung ở Kim Lăng hơn một tháng vô cùng vui vẻ.
"Cha là một người tài ba, cũng đối xử với ta rất tốt. Dẫn ta đi xem đua ngựa, polo..."
Lý Nam bĩu môi: "Nếu như A Nam vẫn là cục cưng của tỷ tỷ vậy thì sang năm cũng muốn phải dẫn ta đi."
Lý Đại Bảo chớp mắt mấy cái: "Thật sự có thể đi sao?"
"A tỷ, A Nam vẫn là cục cưng ngoan ngoãn của tỷ tỷ có phải không?”
Lý Nam chạy đến trước mặt Lý Dung, lung lay cánh tay tỷ tỷ.
"Đương nhiên có thể đi, đều đi, ta mời khách. Đa số đều là sản nghiệp của phụ thân, sống rất thoải mái, không cần tiền."
"Đương nhiên là vậy." Lý Dung không chút do dự trả lời, đối mặt với con mắt to ngập nước như nai của muội muội thì lòng của cô bé cũng tan thành nước.
"Tóm lại là chơi rất vui, năm nay ta đã chơi, sang năm ta sẽ dẫn mọi người đến Kim Lăng, chúng ta chơi đùa cùng nhau, cùng nhau xem.'
"Được, sang năm dẫn muội đi, đến lúc đó mẫu thân sinh xong thì chúng ta cùng đi."
"Hừ, sang năm ta đã trưởng thành. Cho dù không thể chơi, nhưng A Nam có mắt, có thể xem." Lý Nam không vui vẻ: "A tỷ, nếu tỷ không dẫn ta đi thì ta sẽ khóc." Lý Dung không nỡ để muội muội khóc, đồng ý.
Lý Dung khó xử: "Nhưng mà muội còn nhỏ, có rất nhiều chỗ không thể đi."
Vô cùng hiếm thấy, thế mà Kim Lăng hầu lại dẫn Lý Dung đi nhiều chỗ thú vị như vậy.
"Dù sao thì phụ thân ta cũng có tiền, không sợ tiêu tiên làm hắn nghèo."
Nghe Lý Dung thân mật như thế thì Liễu Phán Nhi cảm thấy Lý Dung và Kim Lăng hâu ở chung cũng không tệ.
"Mẫu thân đi, ca ca đệ đệ muội muội đều đi, Tiểu Hoa di và A Phương A Lệ tỷ cũng đều đi."
Lý Dung càng lúc càng tiêu sái, hoạt bát.
Lý Dung nghe nói như thế thì vỗ đầu một cái.
Lý Dung cười ha hả: "Tiểu Hoa di không cần lo lắng, chúng ta còn có người hầu, còn có thị vệ. Đến lúc đó ta sẽ tự mình dẫn Tiểu Hoa di đi chơi."
"Ở đó có nhiều người, chỗ nào cũng là cửa hàng, nhà ở, nói không chừng ta sẽ bị lạc đường.
Lưu thị khoát tay, cười ha hả: "Ta là nông dân, sẽ không đến Kim Lăng."
Mọi người nói chuyện một lúc lâu, Liễu Phán Nhi hỏi: "A Dung, lúc con trở về, cha con có nói gì không?”
Kết quả như vậy, cũng không tệ.
"Ôi trời, sao con lại quên mất chuyện quan trọng như vậy? Mọi người chờ một chút, ta đi lấy đồ."
Lý Dung hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, trở lại gian phòng của mình.
Cô bé đi tìm chiếc hộp chức 10 vạn lượng bạc của Cố Tấn bồi thường cho A Lệ tỷ do cha nuôi Lý Nguyên Thanh đưa cho.
Lý Dung chạy về, mắt nhìn xung quanh, trực tiếp dùng sức đặt một chiếc hộp lên trên bàn.
"Đoán xem bên trong là cái gì?”
Lý Đại Bảo nhìn con dao găm có đính bảo thạch ở bên trên: "Cái này cũng cho chúng ta sao?”
Lý Dung lắc đầu: "Không phải, đoán xem cho ai? Bên trong chứa cái gì?"
Lý Tiểu Bảo đưa tay cầm hộp, lắc lắc, lông mày suy tư. "Rất nhẹ, không giống như trang đồ trang sức, không phải bên trong là ngân phiếu chứ?”
"Trả lời chính xác, chính là ngân phiếu." Lý Dung trả lời: "Tiểu Bảo, đệ tiếp tục đoán!"
Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Tiểu Bảo.